Mầm xấu

Chương 3-2



Vào buổi chiều, Quế Chi tập trung mọi người lại ở một khoảng sân vắng vẻ. Chưa bao giờ cô lại chiều theo ý của người khác đến như vậy, điều đó làm cô bực bội đến gắt gỏng:

- Mọi người đến đông đủ rồi đấy! Bồ có thể nói chưa?!

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trúc Đào. Cô ấy nhìn qua các gương mặt một cách thận trọng.

Tú Cầu nóng lòng chẳng kém gì Quế Chi, cô ấy biết Trúc Đào và Vĩ Diệp đã tìm ra chuyện gì đó. Nhất định Trúc Đào gọi cô ấy đến đây là để tiết lộ chuyện đó.

- Vĩ Diệp đã tìm ra cái gì?!

Vĩnh Lộc tỏ ra kinh ngạc. Cô ấy quá bận rộn theo dõi em gái và bạn trai mình nên đã quên mất chuyện đoạn phim từ lâu. Cô ấy thốt lên:

- Sao? Hai người đã phát hiện được điều gì sao?

Cả Tuấn Anh và Tùng Lâm đều giật mình. Tùng Lâm thắc mắc:

- Đó là lí do có người đặt thuốc nổ vào tủ của cậu ta?

- Không hiển nhiên sao? Nếu Trúc Đào không nhanh nói ra thì có thể sắp tới cô ấy sẽ theo bước cậu ta và sẽ chẳng ai biết manh mối đó là gì nữa!

Vĩnh Lộc cười khẩy với câu nói của Quế Chi:

- Chính các bồ là người thống nhất sẽ độc lập tìm hiểu và không chia sẻ với nhau mà.

Cuối cùng, Trúc Đào lên tiếng:

- Nghe này, Vĩ Diệp đã dặn tui rằng nếu buộc phải nói chuyện này ra, thì hãy nói khi có mặt đông đủ cả hội. Chúng ta là những người thống trị trường học. Chúng ta đồng thời là bạn bè, đồng minh và kẻ địch của nhau. Tui phải nói với tất cả vì sau khi tui tiết lộ chuyện này, tẩt cả chúng ta sẽ phải để mắt đến nhau. Để bảo vệ và đề phòng lẫn nhau.

- Cậu ta phát hiện ra kẻ đó là một trong số chúng ta?

- Không chắc chắn, nhưng không loại trừ khả năng đó. Thậm chí Vĩ Diệp nghĩ rằng khả năng đó là rất lớn vì chúng ta là những người có mặt lúc Quế Chi giao việc làm đĩa cho Liên Hương. Dù cho không phải, chúng ta là người hiểu rõ hơn ai hết rằng thông tin đó đã bị tiết lộ cho những ai.

Quế Chi điềm tĩnh nói với tất cả:

- Dù cho bây giờ chúng ta có tra hỏi lẫn nhau, không có gì bảo đảm rằng chúng ta sẽ nói ra hết những cái tên đó. Chưa kể đến những kẻ thứ ba thứ tư được kể lại sau đó. Chúng ta có thể sẽ phải hỏi khắp cả trường. Đó không phải là cách chúng ta tìm ra kẻ đó. Đó không thể là lí do Vĩ Diệp vào đây?

- Hôm nay, cậu ta đã đến phòng vi tính cùng tui... Tui không rõ lắm các thao tác chi tiết. Nhưng cậu ta đã mò trong mớ chữ số của cái tập tin và tìm được một thông số tiết lộ lịch sử của tập tin đó.

Tú Cầu kinh ngạc:

- Cậu ta có thể sao?! Bản thân tui và đám bạn của tui còn không tìm thấy được chút gì! Cậu ta dùng phần mềm nào?

- Tui không biết!

- Thế cậu ta tìm ra gì?

- Cậu ấy chưa tìm ra... Nhưng cậu ấy bảo rất gần rồi. Chỉ cần đưa cho ai đó rành công nghệ thì có thể tìm ra nguồn gốc của cái đĩa đó.

Tùng Lâm ngơ ngác nhìn Tú Cầu:

- Tui không rành môn đó... Chuyện đó có thể sao? Ai trong chúng ta là tin tặc?

Mặc kệ anh ta, Quế Chi tiếp tục hỏi:

- Cậu ta có ghi chú gì không?

- Tui nhớ là có. Cậu ta có ghi chép gì đó vào một cuốn sổ.

- Chúng ta đến phòng cậu ta tìm nó ngay!

- Nhưng nhỡ cậu ta giấu nó ở chỗ khác?

Quế Chi suy nghĩ một lát rồi nói với Trúc Đào:

- Bồ tìm cách năn nỉ hay mua chuộc đám y tá cho bồ vào phòng cậu ta. Cầu trời cậu ta còn tỉnh táo... Hỏi xem cậu ta để nó ở đâu! Hỏi xem cậu ta có còn tìm ra gì nữa không!

Rồi cô ấy quay sang những người còn lại:

- Chúng ta đi lấy xe, nhớ là mọi người phải luôn ở trong tầm mắt của nhau. Không nhắn tin hay gọi điện. Chúng ta chờ Trúc Đào ra, rồi sẽ cùng nhau về trường, đến phòng Vĩ Diệp và tìm kiếm thứ đó. Hiểu rồi chứ?

Tất cả đều chán ngán giọng điệu hách dịch của Quế Chi, nhưng họ đều mệt mỏi gật gù. Mức độ nghiêm trọng của chuyện này đã tăng lên. Vĩ Diệp không bị thương nặng nhưng cũng đã vào bệnh viện. Không ai muốn tiếp tục thử sức liều lĩnh của tên đó nữa. Vậy nên, họ sẽ thống nhất cùng nhau làm việc.

XXX

Trúc Đào tiến lại giường của Vĩ Diệp. Cô ấy mếu máo:

- Tui rất tiếc.

Vĩ Diệp mở mắt nhìn cô ấy. Trúc Đào tiếp tục tỏ vẻ hối lỗi.

- Tui đã rất cố gắng, nhưng thứ thuốc nổ đó cứ như là có trộn hồ vậy. Tui không tài nào tẩy nổi mấy vết ám đó.

Vĩ Diệp thất vọng. Cậu ta cầm cái áo đi lại trước ánh đèn để nhìn cho rõ vết bẩn. Cậu ta ném nó vào sọt rác và thốt lên:

- Thế là tiêu mất cái áo. Biết thế tui đã chọn cái áo xấu hơn.

Trúc Đào nhìn quanh phòng và tấm tắc:

- Trông cũng tuyệt. Nhưng anh y tá của cậu trông còn tuyệt hơn.

- Làm ơn, tui vào đây không phải để nghỉ mát đâu.

Vĩ Diệp nhìn ra bên ngoài, khi chắc chắn không có ai, cậu ta hỏi Trúc Đào:

- Họ có tin không?!

- Tui là một diễn viên xuất sắc. Trông họ lo sốt vó lên.

- Chỉ là họ bị sốc thôi. Khi bình tĩnh lại, họ sẽ nhận ra có cả khối lỗ hổng trong câu chuyện của chúng ta.

- Tui cũng nghi là Tú Cầu có hơi ngờ vực.

- Dĩ nhiên cô ta sẽ là người đầu tiên, cô ta là dân mọt sách mà. Tại việc gấp quá nên tui mới dựng nên chuyện đó. Tui chúa ghét môn tin học, tui phải quay cóp mới có thể qua được bài kiểm tra lập trình. Đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi. Tui cố tình giả vờ vào phòng máy trước mặt cô ta để hi vọng là nó sẽ thuyết phục hơn, may mà cô ta không theo ta vào phòng để xem chúng ta lúng túng thế nào với mấy cái chương trình đó.

- Nhưng việc quan trọng hơn, như bồ bảo, bây giờ bọn họ sẽ luôn để mắt đến nhau. Bồ vẫn chắc là một trong số bọn họ?

- Không, đây là một ngôi trường đáng sợ, bạn yêu. Không ai là vô tội. Chỉ là họ nằm ở đầu danh sách thôi.

- Quế Chi cũng nói thế. Đúng như bồ đoán, cô ta đã bảo bọn tui đến phòng bồ lục soát.

- Tốt. Quế Chi xấu tính, nhưng cô ta biết cách săn và lùa kẻ địch. Dù kẻ nào đó có thông minh cẩn trọng thế nào, không ai có thừa tự tin để nghĩ rằng hắn không để lại dấu vết gì. Hãy để hắn nghĩ rằng chúng ta đã mò gần đến hắn, bao vây hắn. Hắn sẽ hoảng hốt, hắn sẽ tìm cách xóa dấu vết, hắn sẽ vội vã, và hắn sẽ mắc sai lầm. Đó là cơ hội cho chúng ta tóm hắn.

- Tuyệt. Cứ để việc đó cho mọi người, bồ thì cứ việc nghỉ ngơi ở đây.

- Thật ra tui muốn bồ xin nghỉ học và về nhà vài ngày để được an toàn.

- Tui không thể. Có vẻ như Quế Chi sẽ bắt tất cả phải ăn ngủ cùng nhau trong vài ngày tới để trông chừng nhau.

- Tui cũng đoán trước là thế. Tốt nhất là bồ cứ vờ không biết gì, cứ để những đứa kia lùng sục và hứng rủi ro. Chỉ hi vọng là hắn thực sự nằm trong số bọn họ. Nếu may mắn, hắn sẽ mất bình tĩnh và phạm sai lầm ngay trong đêm nay. Mọi chuyện nên sớm kết thúc. Tui súyt chết vì tên điên đó.

- Phải, may là bồ phát hiện ra trước. Hôm qua, lúc bồ kéo tui đi, tui còn không biết mình đang đứng cạnh một quả bom.

- Tui thậm chí còn đứng dựa vào nó. Thật may là...

Vĩ Diệp thẫn thờ và nói:

- Bỗng nhiên lúc đó tui chợt nhớ đến vụ nổ hồi đó. Hình ảnh đó bỗng nhiên hiện ra trong đầu tui.

- Nghe như linh cảm... hay là cậu ta hiện hồn về báo động cho bồ?

Vĩ Diệp gõ vào đầu cô ấy:

- Tui đang ở một mình trong bệnh viện! Đừng có dọa tui!

Sau khi cười rũ rượi, Trúc Đào dò hỏi Vĩ Diệp:

- Vậy, bồ có đưa cho tui bản danh sách đó không?

- Tui đã đốt bản giấy rồi, tui chụp lại ảnh và đã gửi vào mail của bồ.

- Nó có tên tất cả chúng ta?

- Và khá nhiều người khác. Đó là phòng giáo vụ. Ngoài ban đại diện học sinh, có khá nhiều học sinh thường ra vào chỗ đó. Tui còn không chắc bản danh sách đó là đủ. Tui đã nhờ thầy xem lại máy quay và kiểm tra lại xem có ai đến gần tủ hồ sơ học sinh của phòng giáo vụ không.

- Bồ chắc là các tập tin ảnh được lấy từ đó?

- Các ảnh trong đoạn băng rất cũ. Ban đầu tui cứ nghĩ là lấy từ kỷ yếu nhưng rồi tui nhìn thấy ảnh của hai con học sinh mới cũng có trong đoạn băng đó. Chúng vừa mới tới trường được một ngày, không thể có ảnh chúng nhanh thế để ghép vào đoạn băng. Tui nghĩ ảnh của chúng chỉ có thể lấy từ hồ sơ học sinh trong phòng giáo vụ mà thôi. Họ chắc đã lập hồ sơ của chúng nhiều tuần trước, ai đó đã lấy ảnh chúng và tất cả học sinh để làm đoạn băng. Có thể chỉ là tình cờ vào ngày hôm đó, hắn biết Quế Chi cũng sẽ sử dụng một đoạn băng để chiếu cho toàn trường xem về buổi hội trại, nên hắn mới nảy ra ý định tráo đổi cái đĩa đó. Thề với trời đất, hắn đã phạm phải sai lầm khủng khiếp khi dám đe dọa chúng ta.

XXX

Việc đầu tiên bọn họ làm khi trở về trường là đến phòng của Vĩ Diệp. Bọn con trai nhốn nháo cả lên khi thấy đám con gái xộc vào khu nội trú của nam. Quế Chi điềm nhiên băng ngang qua bọn chúng, dẫn đầu cả nhóm đến trước cửa phòng của Vĩ Diệp. Tùng Lâm tra chìa vào ổ trong khi Tuấn Anh ra hiệu cho mấy kẻ tò mò biến hết về phòng. Trước sự ngạc nhiên của tất cả bọn họ, cánh cửa mở ra để lộ khung cảnh một căn phòng bừa bộn vô cùng. Trúc Đào thốt lên:

- Tui từng nghe nói phòng của bọn con trai thường rất bừa bãi, nhưng tui không nghĩ Vĩ Diệp có thể sống nổi trong một nơi như thế này.

Quế Chi giận dữ bước vào trong phòng. Kẻ nào có thể làm chuyện này. Cô đã quan sát tất cả bọn họ, không ai nhắn tin hay gọi điện gì từ lúc họ rời bệnh viện. Họ không thể báo động cho bất kì ai ở trường.

- Vậy chúng ta vô can, đúng không?

Vĩnh Lộc đứng bên ngoài quan sát và dò hỏi Quế Chi. Cô thừa hiểu tại sao Quế Chi luôn đi cuối trong suốt chuyến đi. Chính bản thân cô cũng quan sát những người khác. Không ai có biểu hiện hay hành động gì đáng ngờ. Cô tiếp tục nói khi bước vào phòng:

- Chắc là kẻ nào đó ở trường đã đến đây để tìm kiếm cuốn sổ... Bồ cũng thấy là chúng ta không hề làm gì đáng ngờ từ lúc rời bệnh viện.

Quế Chi hít một hơi sâu rồi nói:

- Đó không nhất thiết là về cuốn sổ. Kẻ nào đó biết Vĩ Diệp đã nắm được gì đó, theo lối suy nghĩ thông thường, hắn sẽ đến đây để tìm xem cậu ta có lưu lại gì không. Hắn có cả ngày hôm nay để làm chuyện đó... Tùng Lâm, hôm nay lần cuối bồ về phòng là lúc nào?

Tùng Lâm bước vào phòng của mình, trong này chả có gì quá quý giá mà cậu ta phải lo lắng kiểm tra.

- Thành thật, trong hôm nay, đây là lần đầu tiên tui bước về phòng. Tối qua tui không có ở trường. Cả ngày nay tui không ghé vào đây.

- Thật sao?!

- Tui định mượn sách của bọn bạn cùng lớp, nhưng hóa ra là hôm nay các lớp cũng nghỉ học nên tui chỉ đi vòng quanh trường... cho vui.

Cậu ta quay ra cửa nhìn Tuấn Anh đang bước vào. Cả hai chạm mắt nhau và thầm trao đổi vài lời nhắc nhở thận trọng. Trúc Đào bước vào với sự sửng sốt cực độ. Cô không nhớ có phần nào trong kế hoạch của Vĩ Diệp là lục tung phòng mình lên. Kế hoạch đáng lí ra là quan sát nhóm bọn họ và hi vọng sẽ có ai đó hoảng hốt báo tin cho đồng bọn hoặc cùng lắm là có hành vi bất thường gì đó khi họ cùng nhau lục soát căn phòng. Nhưng việc căn phòng đã bị lục tung từ trước là việc nằm ngoài kế hoạch.

- Vậy là kẻ đó đã đi trước một bước. Chúng ta đã mất manh mối. Quan trọng hơn, tui nhắc cho mọi người nhớ là việc này vẫn chẳng loại chúng ta ra khỏi danh sách nghi vấn. Một trong chúng ta vẫn có thể làm việc này trước khi đến bệnh viện.

Tú Cầu bước vào và khép cửa lại. Cô ta thừa nhận Quế Chi đã nói đúng. Họ lại mất dấu nhưng cô vẫn đề nghị:

- Dù sao thì có thể kẻ đó không chắc chắn về thứ mình đang tìm, chúng ta nên tìm lại lần nữa. Nếu may mắn, có thể kẻ đó đã làm rơi thứ gì đó của hắn lại đây.

- Phải, dù sao một mình tui cũng không thể dọn hết mớ này. Cám ơn các bạn đã đến giúp tui dọn dẹp phòng mình.

Cả nhóm đành đồng tình với đề nghị đó và vừa dọn dẹp vừa lục soát lại căn phòng lần nữa. Ngoài việc thỉnh thoảng Tú Cầu và Vĩnh Lộc phát ngượng với những thứ họ tìm thấy thì sự việc sau đó chẳng có gì đáng nói. Không dấu vết, không có vật gì đáng ngờ, và cũng không ai có hành động gì bất thường. Khi căn phòng ngăn nắp trở lại, bọn họ đứng giữa phòng để sắp xếp lại mọi việc trong đầu. Cuối cùng Quế Chi quyết định giải tán và sẽ nghĩ kế hoạch khác vào ngày mai.

- Vậy còn chuyện độc lập điều tra, các bồ vẫn nghi ngờ lẫn nhau, nhưng việc hành động riêng lẻ vừa nguy hiểm vừa làm chuyện này tiến triển chậm hơn là cùng nhau hợp tác.

Mọi người suy nghĩ về lời của Vĩnh Lộc. Bỗng nhiên, Quế Chi nói với mọi người về điều cô ta vừa nghĩ ra:

- Hãy nhắn tin cho mọi người và nói về chuyện vừa rồi. Tải đoạn băng đó lên mạng. Hãy để cho mọi người đều có thể tìm hiểu chuyện này.

- Ai là mọi người?

- Chúng ta không phải là nạn nhân bị đe dọa duy nhất trong đoạn phim đó... Nếu chúng ta hành động riêng lẻ, dù cho sự thật là hắn có phải là một người trong số chúng ta hay không, lợi thế của hắn là đã thành công trong việc làm chúng ta lo lắng, mất đoàn kết và từ từ tỉa từng người một như lời hắn nói. Nhưng nếu chúng ta đã buộc phải hợp tác trong chuyện này, nếu hắn nằm trong số chúng ta, hắn sẽ có lợi thế tay trong.

Tất cả im lặng nghe cô ta nói. Quế Chi mỉm cười:

- Vấn đề là hắn không thể là tay trong ở tất cả các phe nhóm. Dù hắn có nằm trong chúng ta, hắn phải biết những kẻ ở bên ngoài cũng có đủ khả năng hủy hoại hắn nếu họ phát hiện ra hắn. Hắn sẽ bị phân tâm, thay vì phè phỡn ngồi nhìn chúng ta tìm cách tóm hắn, hắn sẽ phải đề phòng cả những người bên ngoài. Một mình hắn cộng thêm vài đứa đồng bọn không thể đối phó với tất cả. Hắn sẽ phải mất thêm thời gian và tâm trí để làm chuyện đó. Hắn sẽ mắc sai lầm.

- Không loại trừ khả năng sẽ có ai đó ngoài chúng ta đủ khả năng tóm được hắn.

- Phải, đó cũng là một phần của chiến lược này. Các học sinh kia chỉ cần chút khích lệ là sẽ hăng hái tham gia tìm kiếm hắn thôi. Họ sẽ là mồi nhử, đòn phân tâm và có lẽ là kế hoạch dự phòng của chúng ta.

Tất cả chấp nhận đề nghị của Quế Chi. Trong vài giờ nữa, cuộc chơi sẽ chính thức trở thành của toàn thể khối học sinh. Quế Chi chỉ cần bảo đảm chút xúc tác để khiến những kẻ nguy hiểm nhất đang ở ngoài kia chịu thức dậy và tham gia cuộc săn lùng này. Dù cho kẻ kia ma mãnh thế nào, hắn không thể nào chống trả được khi cả ngôi trường này điên cuồng lùng sục hắn. Thề với trời, hắn đã mắc sai lầm nghiêm trọng rồi, hắn nghĩ bọn họ chỉ là một lũ nhóc thôi chắc. Kẻ đáng thương, hắn đã lỡ chạm tay vào một ngòi nổ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.