Quế Chi bực bội nhìn đám đông xung quanh. Bóng tối khiến nhóm của cô không thể chơi bài được nữa. Gia Linh quyết định nhân cơ hội này để tránh đi. Cô ấy lần mò trong bóng tối và đụng phải mấy người. Sau đó thì cô bị kẹt giữa một đám người nhảy đến quên cả trời đất. Một gã nào đó sờ trúng mông cô và vẫn tiếp tục ngoan cố không chịu bỏ ra. Tức giận, Gia Linh phang cho hắn một cú vào mặt. Hắn đổ ầm xuống đất và cô bỏ ra khỏi đám đông, không thèm nhìn lại mặt hắn. Đám đông cúi xuống nhìn một chút, cười nhạo một chút rồi lại tiếp tục cuộc vui. Chắc hắn đã bị dẫm đạp đến chết nếu Kiến Tường và Khánh Phương không nhào vào lôi xác hắn ra. Kiến Tường soi con mắt bị bầm của hắn và buông tiếng giễu cợt. Đông Giang hoàn toàn chẳng còn nghe được gì cả trong khi Kiến Tường thì bắt đầu cười nói lảm nhảm điều gì không rõ. Khánh Phương nhìn hai thằng con trai mà không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
Tuấn Anh đến bên cạnh Vĩnh Lộc và làm đám người xung quanh nhăn mặt phát tởm với trò chơi tình cảm của bọn họ. Anh ta thì thầm vào tai cô và kéo cô ra ngoài nhảy cùng mình. Vĩnh Lộc bị bia và thuốc làm cho hưng phấn, nhưng cô vẫn nhớ mơ hồ rằng có điều gì đó khiến cô đang muốn tránh xa anh ta. Nhưng rồi sau đó, cô lắc mạnh đầu để quên hết tất cả và đứng dậy đi cùng anh ta. Tú Cầu cảm thấy đầu mình rất kì lạ, không chỉ bởi vì men bia. Cô thấy mắt mình nặng trĩu và thiếp đi lúc nào không hay. Quế Chi ra lệnh cho Liên Hương đi lấy cho cô ta thêm bia. Con bé vâng dạ rồi chạy đi. Thục Oanh cũng đứng dậy và đi theo nó. Cô ta đứng bên cạnh Liên Hương trong khi con bé cúi xuống lấy mấy chai bia. Thục Oanh đợi cô ấy đứng thẳng dậy và nói với cô ấy một cách thông cảm.
- Cô ta hách dịch quá phải không?
Liên Hương trừng mắt và nói thẳng vào mặt cô ta.
- Bởi vì chị ấy xứng đáng. Chị ấy tuyệt hơn mày nhiều, con khốn!
Thục Oanh bất ngờ trước phản ứng của cô ta nên chẳng nói được gì. Liên Hương liếc cô ta rồi lặng thinh quay về chỗ Quế Chi. Quế Chi cứ ngồi ăn uống và nhìn đám người ngoài kia, chẳng thiết tha gì mấy cuộc vui vô bổ đó. Trúc Đào và Vĩ Diệp thì vẫn đang dán mắt vào hai kẻ đang quấn lấy nhau trên sàn nhảy kia.
- Chuyện gì đang xảy ra giữa bọn họ vậy? Tui biết cô ta là một con đĩ, nhưng cô ta có thể quyến rũ anh ta sao? Giờ thì anh ta thích cả con gái à?
Vĩ Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy và dạt đám đông để tiến lại gần hai kẻ đó. Trúc Đào lo là sẽ có ẩu đả nhưng Vĩ Diệp chỉ đến để xen vào giữa hai kẻ đó. Cậu ta uốn éo theo nhạc, phân tán sự chú ý của họ dành cho nhau. Tùng Lâm nhanh chóng chuyển sang chăm chú nhìn gương mặt của cậu ta. Rồi họ hôn nhau trước con mắt hờn giận của Dạ Lan. Cô ấy cũng không chịu làm kẻ bị bỏ ngoài lề, cô ta đưa đầu lại sát gần bọn họ và chia sẻ nụ hôn đó. Ba người bọn họ cứ thế mà thay phiên ôm nhau vừa nhảy nhót vừa tán tỉnh lẫn nhau.
Tình cảnh tương tự cũng đang diễn ra giữa Tuấn Anh và Vĩnh Lộc. Chỉ trong đêm nay, hãy mặc kệ những nghi ngờ và toan tính, chỉ đơn giản là sự ham muốn, sự hấp dẫn thu hút lẫn nhau, tình yêu hay bất kì điều gì căn bản khác. Khi đã mệt mỏi với không khí ồn ào ở đây, Tuấn Anh và Vĩnh Lộc quyết định tách riêng khỏi đám đông và nhảy điệu nhảy riêng tư nhẹ nhàng giữa họ ở một nơi khác.
Tùng Lâm cũng không muốn nhảy nữa. Anh ta thì thầm vào tai của Vĩ Diệp. Điều đó không lọt qua được mắt Dạ Lan. Cô ta nũng nịu với anh ta, đừng bỏ rơi cô ta vào đêm sinh nhật của mình. Tùng Lâm mỉm cười và nhìn Vĩ Diệp. Trông như cậu ta không phản đối nên anh ta nắm tay cả hai người đi. Trúc Đào vẫn nhìn theo Vĩ Diệp và cảm thấy muốn nôn, cô ấy chạy theo hướng bảng chỉ dẫn để ra ngoài. Cô ấy nôn thốc tháo bên vệ đường, mà vẫn chẳng tống khứ được sự khó chịu trong bụng. Mấy thứ thuốc và bia bọt đang tàn phá dạ dày cô. Trúc Đào bỗng nghe thấy tiếng ai đó trong bụi cây, có vẻ như ai đó cũng đang khổ sở vật lộn với cái thực quản. Trúc Đào lại gần, không hiểu tại sao cô ấy lại tò mò như thế. Cô ấy đoán đúng. Đan Thanh đang quỳ gối và trút hết tất cả mọi thứ trong bụng của cô ta ra ngoài. Khi dừng lại, cô ta lập tức dùng hai ngón tay đưa vào cuống họng, trong một chốc lại tiếp tục nôn thốc nôn tháo. Trúc Đào nhìn cô ta ái ngại.
- Bồ không sao chứ?
- … Không có gì. Chỉ là một thói quen thôi.
Đan Thanh ngước lên nhìn cô ấy và cười. Cánh cửa bật mở, Ngọc Quí chạy ra để tìm Đan Thanh khi thấy cô ấy biến mất. Đan Thanh trấn an cô ấy và họ lại tiếp tục trở vào bên trong. Cát Anh nhận ra lí do Đan Thanh đã ra ngoài, cô ấy cảm thấy tiếc rẻ. Cô ấy tưởng Đan Thanh đã bị ảnh hưởng bởi chất độc, nhưng hóa ra cô ta ra đây để nôn. Nếu như thế, chắc toàn bộ chất độc cũng đã trôi ra ngoài cả rồi. Cát Anh hậm hực quay vào và suy nghĩ tìm cơ hội khác.
Trúc Đào quay trở vào và hòa vào đám đông đang nhảy múa. Còn lại một mình, bên cạnh một Tú Cầu đang ngủ mê, Quế Chi thở dài uống hết chai này đến chai khác. Liên Hương hỏi cô ấy có cần thêm bia không, nhưng Quế Chi chỉ lắc đầu và bảo con bé ra ngoài kia vui chơi đi. Một chút tử tế hiếm hoi. Liên Hương nhìn đám đông ngoài kia một cách lạ lẫm. Mặc dù cô ấy đã thường xuyên tháp tùng Quế Chi đến những nơi như thế này, nhưng cô ấy chẳng bao giờ thấy mình có thể thuộc về mấy chỗ như thế. Còn lại một mình, Quế Chi thở dài ngồi nhìn mấy kẻ khác đang tận hưởng tuổi trẻ của họ, hoặc là đang tàn phá nó. Minh Hải đứng bên cạnh cô không biết từ lúc nào. Anh ta chỉ đứng đó và nhìn cô. Trông cô ấy thật buồn bã và cô độc.
- Tui đã nói với bồ rồi. Bồ có nắm đầu cả trường cũng chẳng khiến bồ hạnh phúc đâu.
- Sao bồ biết tui không hạnh phúc?
- Bởi vì tui từng nhìn thấy bồ hạnh phúc. Nhớ chứ?
- … Ít nhất là bây giờ tui có thể hủy hoại cuộc sống của những kẻ tui không ưa. Không hẳn là hạnh phúc, nhưng nó khá vui.
- Bồ đang hủy hoại cuộc sống của mọi người, kể cả của chính mình.
- Đừng! Bồ làm hỏng mất không khí vui vẻ ở đây đấy!
Minh Hải im lặng, nhưng anh vẫn phải nói tiếp.
- Tui không muốn nhưng tui vẫn sẽ tiếp tục làm bồ mất hứng. Tui không thể tìm ra Thiên Minh…
- Mất tích?! Có cả tá đứa biến mất khỏi trường mỗi học kì!
- Phải, và tui biết, hầu hết đều là do bồ trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra.
- Tui không làm gì cả! Cô ấy! Bồ biết là tui sẽ không bao giờ đụng đến cô ấy! Tui không biết cô ấy đang ở đâu!
Quế Chi bật khóc. Mấy thứ thuốc làm cô trở nên dễ xúc động. Nhưng cô ấy thực sự không biết. Cô ấy đã tự mình mò xuống cái hầm đó, nhưng cô ấy không tìm thấy bất kì thứ gì chứng tỏ Thiên Minh đã biến mất vào trong đó.
- Có thứ gì đó, có ai đó, ngòai tui ra, đang làm loạn ở trường! Tui sợ! Tui không kiểm soát được nó! Tui không còn biết tất cả mọi thứ đang diễn ra ở trường nữa!
Minh Hải hoảng hốt không biết phải phản ứng thế nào. Anh ta chỉ đứng ỳ ra đó, mặc kệ cho cô ấy vùi đầu vào mình mà nức nở. Không nói được gì an ủi, không vỗ về được một cái, chỉ biết đứng đó như một khúc cây.
XXX
Dạ Lan đã chạy đi đâu mất. Tùng Lâm ngồi nhìn Vĩ Diệp với nụ cười đểu cáng muôn thuở của anh ta. Vĩ Diệp ngồi dậy và khó chịu nhìn anh ta. Tùng Lâm nhún vai nói.
- Em không cần phải cạnh tranh với cô ấy.
- Tôi không quan tâm đến anh. Chỉ vì thể diện của tôi thôi.
- Phải…
Tùng Lâm nuốt nước bọt, hít thở một hơi sâu. Được ăn cả, ngã về không.
- Có lẽ… Để em không cần phải tốn công giữ mặt mũi của mình, chúng ta nên xù nhau. Và anh có thể tự do làm mọi điều mình muốn mà không làm em xấu hổ.
Vĩ Diệp biết ngày này sẽ xảy ra. Ngay từ đầu. Mỗi lúc anh ta ôm cậu, hôn cậu, thì thầm vào tai cậu, cậu ta đã luôn mường tượng việc này sẽ diễn ra thế nào, ở đâu, lúc nào, lí do… Cậu ta chẳng bất ngờ gì nữa.
- Phải. Tốt cho chúng ta. Tôi sẽ để anh tự do.
Tùng Lâm chỉ ngồi nhìn cậu ta. Hóa ra là ngã về không. Anh ta gật đầu đứng dậy bước ra ngoài. Nhưng bỗng nhiên anh ta tức giận quay trở lại.
- Có chuyện quái gì với em vậy?!
Vĩ Diệp ngơ ngác nhìn anh ta. Anh ta mới là người có vấn đề ở đây.
- Anh… Anh thực sự đã yêu em...
- Anh chơi bời với mọi người anh thích. Ngay cả với mấy con đ...
- Im ngay! Để anh nói hết đã!
Vĩ Diệp im lặng để cho anh ta nói. Những lời cuối cùng của anh ta.
- Anh thực sự đã yêu em, vào lúc ban đầu. Anh biết anh đã luôn cư xử như một con chó đang động dục, nhưng vào lúc ban đầu… khi anh thấy em, anh thực sự đã bắt đầu nghĩ đến chuyện dừng lại và...
- Vậy sao anh lại tiếp tục...?!
- Ôi, em có im mồm để anh nói hết không?! Sao bây giờ em lại nói quá nhiều vậy?! Trong khi trước đây em lại luôn im lặng, lạnh lùng và bỏ mặc mọi chuyện anh đã làm cho mối quan hệ của chúng ta?! Anh làm mọi thứ đáng yêu để lấy lòng em. Anh làm mọi thứ ngu ngốc để em chú ý. Anh làm cả những chuyện lang chạ chỉ để ít nhất xem em có phản ứng ghen tuông hay không! Em không bao giờ bộc lộ bất kì cảm xúc gì dành cho anh! Anh hoàn toàn không hiểu cái gì đang ở trong đầu em nữa!
- … Tôi không yêu anh. Tôi xin lỗi. Tôi đã hy vọng mình có thể nhưng...
- Tại sao em không thử cố gắng vun đắp cho tình cảm của mình? Em chỉ bỏ mặc nó! Tình yêu của anh rất hoang dại, nhưng nó cũng cần được chăm sóc… Anh cũng cần được yêu…
- … Quá trễ rồi. Anh say rồi.
Vĩ Diệp đứng dậy hôn nhẹ vào môi anh ta. Một nụ hôn tạm biệt. Cậu ta hoàn toàn thấy mình là kẻ gây ra lỗi lầm này. Nhưng cậu ta không muốn chuộc lại nó.
- Cứ để nó đi đi. Quên em đi. Em đang làm anh lãng phí thời gian thôi. Anh nên để cho tình cảm đó chết đi và vun đắp cho một tình yêu khác.
Tùng Lâm gật đầu. Anh ta cầm tay cậu và hôn nó lần cuối, giống như là một lời cầu phúc cho cậu. Anh ta bước nhanh ra ngoài, đầu không ngoảnh lại, chỉ huýt sáo bước đi sau khi nói với Vĩ Diệp.
- Khi nào thì em mới thôi nghĩ sẽ có ai đó ngoài kia đang đợi em. Đừng tự phụ nữa. Không ai yêu em nhiều như anh đâu.
Vĩ Diệp nhìn theo anh ta. Không hối tiếc ư? Cậu ta không biết nữa, lòng tự phụ ngăn cản cậu ta phải thừa nhận chuyện đó. Chỉ là, hãy cứ để nó ra đi thôi. Vĩ Diệp lê la ra ngoài thùng xe và tìm thấy Trúc Đào đang khổ sở với cái đầu quay cuồng của mình. Cô ta mếu máo khi nhìn thấy cậu.
- Bồ tồi quá! Thứ thuốc của bồ hành tui muốn nôn cả buổi tối nay!
Vĩ Diệp mỉm cười đưa cho cô ta một viên kẹo. Trúc Đào ngậm nó vào trong miệng và nhắm mắt lại để cố làm đầu mình dừng quay. Vĩ Diệp hỏi cô ấy.
- Bồ ổn rồi chứ?
- Ừa… Bồ ổn chứ?
- Tui ổn.
Bọn họ ngồi nhắm mắt lại và tận hưởng tiếng nhạc bên trong đầu mình. Vai kề vai, đầu cô ấy dựa vào vai cậu. Vĩ Diệp biết sẽ luôn có một người yêu cậu rất nhiều, và cậu cũng sẽ đối đãi với người đó với tình cảm như thế. Cuối cùng thì anh ta mới thật là một kẻ cô độc đáng thương.
Dạ Lan chộp lấy Tùng Lâm ngay khi nhìn thấy anh ta. Cô ấy giống như một cây thường xuân mềm dẻo đang quấn lấy anh ta, trong khi toàn thân vẫn đang chuyển động dữ dội theo tiếng nhạc. Tùng Lâm ban đầu còn hưởng ứng, nhưng sau đó anh ta thấy phát chán nên bắt đầu uể oải tách khỏi cô ta. Dạ Lan vẫn không chịu buông tha, cô ta gợi ý với anh ta rằng họ có thể làm chuyện gì đó vui vẻ hơn nhưng Tùng Lâm không thích thú gì, anh ta vừa nảy ra một ý tưởng không thể phấn khích hơn. Anh ta dùng tay đẩy những kẻ xung quanh ra để tìm đường khỏi đám đông. Quang Trung đang hoàn toàn chìm đắm trong mớ âm thanh hỗn loạn, nên đã bất ngờ mất thăng bằng khi bị đẩy mạnh và té nhào xuống đất. Cậu ta thậm chí còn té trúng vào Lưu Ly và khiến cô ấy ngã theo. Ngọc Quí đứng bên cạnh, mặc dù kịp phản ứng để đỡ lấy nhưng lại không đủ mạnh để giữ cho cô đứng vững và kết quả là cả Ngọc Quí cũng té theo. Quang Trung ngẩng đầu lên và nhận ra Ngọc Quí. Cậu ta bối rối đỡ hai cô gái đứng dậy. Đầu óc bọn họ vẫn đang quay cuồng vì thuốc và nhạc, cú ngã vừa rồi đối với họ giống như là trời sập, Ngọc Quí mặc dù vậy vẫn ngó nghiêng cái khung cảnh đang quay tròn đó và cười thích thú. Quang Trung có thể nhìn thấy rất rõ nụ cười của cô ấy rực rỡ giữa những tia pháo, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cười của cô ấy giữa mớ âm thanh này. Cậu ta đỡ cô đứng dậy và nói:
- Tui phải dừng việc tấn công bồ mỗi lần ta gặp nhau.
Ngọc Quí mỉm cười đáp lại. Chính xác là cô ấy cười vì tác dụng của thuốc, nhưng Quang Trung không quan tâm. Cát Anh thì tất nhiên là ngay lập tức quan tâm đến chuyện đang xảy ra và tiến tới. Nhưng Cát Anh không có cơ hội để tìm hiểu rõ hơn.
Tiếng động cơ xe bắt đầu vang lên, mọi người quay sang nhìn về hướng chiếc đèn pha đang bật sáng. Chiếc xe tải bắt đầu lao tới khiến đám đông hốt hoảng tìm chỗ tránh. Chiếc xe vẫn điên cuồng chạy vào bất kì đường nào còn trống trong khi con người thì tự nhiên sẽ biết cách tránh khỏi đường đi của nó. Trúc Đào nhận ra người cầm lái là Tùng Lâm, cô ấy hét vào tai Vĩ Diệp:
- Anh ta điên rồi!
- Không phải tin gì mới.
Một số tên khác bắt đầu hưởng ứng theo trò chơi mới. Chúng nhảy vào các xe, và nếu may mắn hoặc có tài năng thì chúng sẽ khởi động được xe. Vài ba chiếc xe tải bắt đầu chạy vòng quanh trong nhà giống như một cuộc đua xe tự do không có đường băng. Cát Anh phát khiếp và nhất quyết kéo em mình ra khỏi chỗ này. Bọn Cát Anh vừa đặt chân lên bậc cửa thì đã nghe thấy tiếng còi hụ. Mấy tên gác cửa hớt hải chạy vào trong báo động. Nhưng mọi người đều quá tập trung vào cuộc đua điên rồ kia nên chẳng để ý đến chúng. Cát Anh dẫn em gái mình chạy trở vào trong và định chuồn ra bằng cửa sau. Nhưng bảo vệ, dân phòng, cảnh sát hay bất kì những người nào có trách nhiệm cũng đã chờ sẵn ở đó. Đến lúc họ ập vào trong thì bọn học sinh mới nhận ra chúng đang gặp rắc rối. Chúng không thể vượt ra ngoài bằng cách trực diện đối mặt với đám người đó, nếu chúng không có một lợi thế. Quế Chi và Minh Hải leo lên băng ghế chiếc xe của Tùng Lâm. Anh ta ngơ ngác quay sang nhìn họ và hỏi xem họ định sẽ làm gì. Quế Chi đưa đầu ra ngoài cửa và gọi đám Vĩ Diệp nhảy vào thùng xe. Vĩ Diệp chạy đến mở cửa thùng xe và đỡ cho Trúc Đào, cùng bọn con gái vào trước. Dạ Lan nhận ra kế hoạch của họ và chạy theo. Cô ta nhảy vào thùng xe và vẫy tay chào Vĩ Diệp cùng một nụ cười khó hiểu khi nhận ra ánh mắt khó chịu của cậu ta. Sau đó Tuấn Anh và Vĩnh Lộc cũng nhập bọn cùng họ. Tuấn Anh vác theo Tú Cầu trên lưng, cô ấy vẫn đang say ngủ mà chẳng hề hay biết gì. Tùng Lâm rồ ga và chiếc xe của họ lao lên dốc. Tất cả những người vừa mới ùa vào ngay lập tức chạy ra ngoài để tránh cái xe điên, một số không nhanh chân như thế thì vội lao người ra khỏi lan can và rơi xuống nền nhà. Chiếc xe không giảm tốc độ mà tiếp tục lao vào cánh cổng đang mở rộng sẵn. Họ thoát ra khỏi tòa nhà và tiếp tục chạy ra ngoài xa lộ để bảo đảm không có chiếc xe nào đuổi theo kịp.
Nhóm của Cát Anh vẫn đang loay hoay tìm đường ra, Quang Trung ở bên cạnh họ và trở thành cứu tinh của họ trong đêm đó. Cậu ta nhìn thấy Khánh Phương đang ở trong buồng lái của một chiếc xe tải và vẫy tay bảo cậu chạy đến. Quang Trung dẫn theo cả đám con gái chạy đến và trốn lên thùng xe. Đông Giang và Kiến Tường đã ở sẵn trong đó. Lưu Ly hơi ngượng ngùng khi nhìn thấy Kiến Tường nhưng Đan Thanh nhanh chóng đẩy cô ta vào trong để trống lối cho Ngọc Quí và Cát Anh bước lên. Kịch bản cho chiếc xe này cũng như thế và nửa tiếng sau họ đã chạy bạt mạng trên đường cao tốc.
Giống như là số phận, trong khi chạy trên đường, Khánh Phương nhìn thấy một đám người quen thuộc đang nhốn nháo đứng bên vệ đường. Gần đó là một chiếc xe tải đã lộn cả đầu xe xuống mép đường. Tùng Lâm đã uống quá nhiều để có thể điều khiển được chiếc xe. Khánh Phương dừng xe lại và cho đám bạn học của mình quá giang. Mặc dù tất cả nhồi nhét lên một xe thì hơi chật chội, nhưng tất cả bọn họ đều quá mệt mỏi sau một đêm quay cuồng nên đều im lặng ngồi xếp lớp trong thùng xe. Một số đã nhắm mắt thiêm thiếp. Quang Trung lén nhìn về phía Ngọc Quí. Cô ấy đang gối đầu vào vai chị mình và ngồi đối lưng với Đan Thanh. Cát Anh nhẹ nhõm nhìn em mình, vẫn bình an sau một đêm điên rồ. Lưu Ly vẫn ái ngại không dám nhìn Kiến Tường. Cô thầm ghen tỵ khi nhìn thấy chị mình đang ngồi trong lòng Tuấn Anh. Cô không hề biết Vĩnh Lộc cũng đang nổi sóng trong lòng nhưng cô ấy quyết định là hãy cứ mặc kệ những rắc rối cho ngày mai. Vĩ Diệp di chuyển bờ vai để không bị đầu của Trúc Đào làm cho tê cứng. Cậu ta nhìn Tùng Lâm và nở một nụ cười thông cảm hiếm hoi dành cho anh ta. Anh ta vẫn bị choáng sau vụ tai nạn nên không chắc có đúng là Vĩ Diệp đang cười với mình hay không. Quế Chi cảm thấy thật kì lạ, lâu lắm rồi cô và Minh Hải mới lại cùng nhau trải qua một cuộc rong chơi như thế này. Cô khẽ nắm tay anh ta nhưng rồi vội buông ra. Cô đã nhìn thấy ánh mắt của Liên Hương. Quế Chi gườm mắt nhìn con bé để bảo đảm con bé sẽ không bình luận với ai về chuyện vừa xảy ra. Gia Linh nhìn vết bầm trên mặt của Đông Giang và thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với anh ta. Không thường xuyên đi chơi đêm, Gia Linh hoàn toàn sốc với những chuyện đã xảy ra trong đêm nay, và thậm chí là chuyện đang xảy ra. Ở trong một cái thùng xe cùng những kẻ cô không ưa gì, đặc biệt là Thục Oanh? Thục Oanh giả vờ nhắm mắt nhưng vẫn chú ý những gì đang diễn ra xung quanh. Cô ta thất bại trước sự mệt mỏi và ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong khi đó, ngược lại, Tú Cầu bắt đầu mở mắt ra và thắc mắc mình đang ở đâu. Cô ấy nhìn xung quanh một cách lạ lẫm, cô ấy không biết chính xác nhưng rõ ràng là hiểu mình vừa bỏ lỡ một đêm rắc rối và điên rồ. Tú Cầu nhìn ra ngoài, cánh cửa thùng xe đã bật tung ra và cô có thể nhìn thấy con đường, cùng quang cảnh hoang vắng của vùng ngoại ô, và cô còn có thể nhìn thấy ánh dương đang bắt đầu ló dạng ở phía chân trời. Dạ Lan nhìn ngắm bình minh một hồi lâu và bỗng nhiên hét to lên khiến cho mọi người giật nảy mình.
- Tuổi 17 muôn năm!
Tôi chỉ muốn tất cả bọn họ sẽ luôn cảm thấy vui vẻ và bình yên như thế này.Tuổi trẻ và niềm vui, mãi mãi và vĩnh cửu, chúng nên đi cùng với nhau.