Mầm xấu

Chương 8-2



Khi mặt trời lên đến đỉnh, nhóm của Quế Chi đã quay về. Theo bản đồ của cô ta, mọi người bắt đầu cuộc hành trình quay về. Không còn phương tiện nào khác, bọn họ đành chấp nhận đi bộ. Vấn đề trở ngại ở đây không hẳn chỉ là đoạn đường phải đi, mà còn cả việc họ không còn bao nhiêu nước uống. Dưới cái nắng thế này, chỉ trong chưa đầy một tiếng, một số cô gái đã tụt lại phía sau và bắt đầu lảo đảo. Bọn họ đành núp dưới một bóng râm để nghỉ ngơi. Nhận thấy tình cảnh trì hoãn hiện tại, Tùng Lâm nảy ra ý để bọn con gái ở lại đây…

- Khi bọn tui tìm được xe, sẽ quay lại đón các bồ.

Quế Chi không tin tưởng lắm vào kế hoạch đó. Thông thường chính bản thân cô ta cũng chẳng bao giờ quay lại đón những kẻ bị bỏ lại. Tú Cầu đã thay mặt cô ta lên tiếng trước.

- Nhưng nếu các bồ không tìm được xe, bọn tui phải đợi đến bao giờ chứ?!

Quế Chi mường tượng ra con đường xa lộ khi bọn họ ra được đến đó. Mặc dù đúng là sẽ khá khó khăn để bắt được một chuyến xe, rồi lại còn thuyết phục xe quay đầu đến đây đón họ nữa chứ. Mặc dù vậy, nhưng họ vẫn có thể gọi điện. Sóng điện thoại ngoài đó chắc sẽ tốt hơn ở đây. Quế Chi nhìn vạch sóng và vẫn không thấy tăm hơi nó đâu. Cô ấy giao điện thoại của mình cho Tùng Lâm, và ra quyết định cuối cùng.

- Khi ra đến chỗ nào có sóng thì hãy gọi xe đến đón bọn tui.

Tú Cầu vẫn không thích việc bị bỏ lại, cô ta lên tiếng phản đối. Nhưng các cô gái khác bắt đầu thuyết phục cô ta. Họ không thích thú với việc đi bộ, dù là với chân trần hay giày cao gót, trên một con đường nhựa bụi bặm và tỏa đầy sức nóng, trong khi cổ họng thì khát khô, cả người thì nhễ nhại mồ hôi. Không, đôi khi họ cứ việc tin tưởng đặt hết gánh nặng lên vai kẻ khác, cho hết may rủi phụ thuộc vào tay người khác thôi. Tú Cầu đành khó chịu kiếm một gốc cây ngồi xuống và không thèm tham gia tranh luận nữa. Khi Quế Chi đã quyết định điều gì, mọi thứ dường như rất dễ thu xếp. Tùng Lâm cùng vài đứa con trai bắt đầu lên đường. Tuấn Anh quyết định ở lại để bảo vệ các cô gái, đặc biệt là bạn gái của anh ta. Nhưng lí do thực sự trong đầu anh ta, đơn giản là để ngăn cản việc Vĩnh Lộc nói chuyện với Thục Oanh hoặc Tú Cầu. Thay vào đó, Khánh Phương lại xung phong đi cùng đám con trai. Cô ấy không thích ngồi đây cùng một đám con gái đa phần là cô không ưa trong khi cả nhóm bạn cô đều đi cả. Vĩ Diệp cũng thoáng có ý nghĩ đi theo họ, cậu ta không muốn việc mình ở lại sẽ gắn một cái mác cho cậu. Nhưng Trúc Đào nhất định sẽ bám dính lấy cậu, và cô ấy nhất định sẽ ngã lăn ra trước khi họ đến đích. Dù sao, cậu không thích ở gần Tùng Lâm lúc này, vậy nên cuối cùng cậu cũng ở lại cùng đám con gái. Trong khi hai nhóm vẫn còn đang chia nhau số nước ít ỏi còn lại, Tú Cầu bỗng hét lên và chỉ tay về phía con đường. Bọn họ quay lại và nhìn thấy một chiếc xe trắng đang chạy tới. Minh Hải giật mình khi nhận ra nó. Những kẻ không biết thì chạy ra đường để chặn nó lại. Minh Hải ái ngại không biết điều đó có khôn ngoan hay không. Câu trả lời đến ngay sau đó. Cửa kính xe hạ xuống, kẻ nào đó ngồi trong xe đưa tay hắn ra ngoài. Khi chiếc xe đến gần, họ nhận ra trong tay hắn có một khối đen xì. Họ nhanh chóng chạy nhanh vào bụi trong khi tên điên trên xe bắt đầu nổ súng liên tiếp. Có vẻ hắn chỉ hù dọa, vì hắn cứ bắn lung tung lên trời hoặc bắn thẳng xuống lòng đường. Khi xe hắn chạy ngang qua trước mặt họ, hắn dừng bắn và kéo cửa kính lên. Chiếc xe lại biến mất trong làn bụi. Mọi người chưng hửng nhìn theo cái xe và không biết chuyện quái gì vừa xảy ra.

XOX

Vĩnh Lộc đi quanh quẩn dọc theo cái mương. Hẳn là nó thông với cái hồ ở nơi mà họ đã xuất phát, cô ấy nhìn theo cách mà nó chạy dọc theo con đường của họ. Vĩnh Lộc ngồi xuống bên cạnh Lưu Ly, con bé lại đang ngồi một mình thẫn thờ nhìn mặt nước. Cô ấy không mở miệng nói bất kì câu nào, vì cô biết việc đó luôn kết thúc bằng cãi vã. Thay vào đó, cô ấy chỉ ngồi đó và làm giống như con bé, chỉ thẫn thờ nhìn cảnh vật xung quanh. Cô ấy hi vọng mình có thể nhìn thấy điều con bé đang nhìn, hiểu điều con bé đang nghĩ, và cuối cùng là có thể kết nối với con bé. Dù sao thì họ vẫn là chị em.

Tuấn Anh nhân cơ hội này, đã đến bên cạnh Thục Oanh và dọa cô ta nên biết im miệng. Bị công kích từ quá nhiều phía, như một con nhím cảm thấy bị đe dọa, cô ta bắt đầu xù lông.

- Bạn gái anh ép tôi! Cô ta nói sẽ gài tôi vào tội đột nhập vào phòng Tùng Lâm để tiêu hủy cái gì đó và Quế Chi sẽ nghĩ tui là kẻ nổi loạn kia!

- Đó là cả một mối dây dài! Không ai suy nghĩ theo kiểu đó, cô ấy chỉ dọa cô thôi! Nếu cô mà để lộ ra chuyện của cô, đó mới là thứ khiến Quế Chi tin chắc rằng cô chính là kẻ đó!

- Tôi không biết! Anh mới là người phải có bổn phận đối phó với bạn gái anh! Bảo cô ta đừng có lộn xộn với tôi nữa! Nếu không… tôi sẽ hạ cô ta trước!

Thục Oanh bất ngờ đe dọa ngược lại anh ta. Tuấn Anh cười khẩy, và bắt đầu vỗ về cô ta. Anh ta không muốn mọi chuyện đổ vỡ. Mọi thứ đang quá hoàn hảo. Anh ta đi về phía Vĩnh Lộc. Cô ấy đứng dậy và đi cùng anh ta. Cô ấy cảm thấy anh ta đã quyết định. Đó là lời thú tội, hay chỉ là lời phủ nhận và chấm dứt tất cả? Cô ấy chờ đợi. Và vẫn như thường lệ, anh ta luôn trì hoãn và hứa hẹn. Thật là đáng thất vọng.

- Anh hứa với em anh sẽ chấm dứt chuyện đó! Em sẽ không bao giờ nghe hay nhìn thấy những chuyện như vậy nữa! Hãy xem như em không hề biết gì...

- Em thực sự không biết gì cả! Anh bảo em phải giả vờ thế nào?!

- Nhưng đó mới đúng là một mối quan hệ, mỗi người giữ cho nhau một khoảng cách an toàn… Anh tưởng em phải chín chắn hơn thế này.

- Anh nói đúng. Em luôn phải tránh xa mấy chuyện xấu xa bí mật của anh, nhắm mắt xem như không biết, bởi vì mỗi lần thấy nó là em lại thấy phát bệnh!

- Anh chẳng hiểu tại sao em lại tức giận?! Mọi người chúng ta đều có vết bẩn. Em muốn anh chia sẻ với em mọi thứ để tự bôi xấu mình và làm hỏng hết chuyện của chúng ta?

- … Em nghĩ nếu chuyện của chúng ta thực sự là nghiêm túc, chúng ta phải biết mọi sự thật về nhau, và mọi thứ dù xấu xí thế nào cũng sẽ không làm chúng ta rời bỏ nhau...

Vĩnh Lộc chợt đổ gục người xuống, giọng cô ấy trở nên nghẹn ngào.

- Ôi, em còn không tin vào điều mình vừa nói! Em muốn anh tin em, nhưng em còn không chắc mình tin vào chính mình hay không. Em đã luôn mặc kệ những chuyện của anh, đúng là vì em sợ tình cảm của em sẽ không còn đủ sức mạnh nữa. Nhưng mặt khác, em không muốn thừa nhận tình cảm của chúng ta lại yếu ớt và giả tạo như thế, em muốn chứng minh nó!

- Em không cần chứng minh! Anh cảm thấy nó! Nó mạnh mẽ! Nhưng nó cũng rất quý giá! Anh không muốn mạo hiểm để thử thách sự bền chặt của nó!

Vĩnh Lộc đã bắt đầu dịu giọng xuống. Cô ấy thậm chí còn hơi bật cười vì vẻ mặt nghiêm trọng của anh ta.

- Anh nói như nó là một định lí không thể chứng minh, nhưng ta vẫn phải chấp nhận nó.

- Đơn giản như thế thôi. Đừng làm phức tạp nó lên nữa. Anh hứa!

Vĩnh Lộc chấp nhận. Một lần nữa, cô ấy sẽ cho nó qua đi một cách lặng lẽ. Nhưng dĩ nhiên là không có gì đi qua mà hoàn toàn không để lại gì.

XOX

- Boo hoo! Giống như một bộ phim tình cảm nhàm chán vậy! Nếu chuyện tình của cô ta mà trở thành nội dung chính thì sẽ chẳng ai muốn theo dõi cả câu chuyện này đâu.

Quế Chi đảo mắt lên trời để khỏi phải nhìn thấy đôi chim câu phía đằng kia. Cô ấy thật sự cảm thấy nhàm chán, nhưng cũng có một phần trong đó là sự ghen tỵ. Vĩ Diệp cũng có một chút, nhưng cậu ta không biểu lộ nó ra thành lời nhận xét cay nghiệt. Mặc dù vậy, Trúc Đào chỉ cần nhìn vào vẻ mặt của cậu là có thể nhận ra nó. Cô ấy tự biết mình không có đủ khả năng để thốt ra mấy lời an ủi mang tính triết lí, hay thậm chí là có tính thuyết phục. Nhưng ít nhất nếu may mắn thì nó sẽ đủ ngớ ngẩn để khiến cậu ta bật cười và quên mất vấn đề khó chịu của mình. Hay có lẽ là cậu ta sẽ giả vờ như thế để khiến cô yên tâm. Không đơn giản để là một đứa ngốc vô tư. Trúc Đào biết tất cả những lần giả vờ cứng rắn, cao ngạo, quên lãng, bất cần, và không quan tâm của cậu ta. Tỏ ra hiểu biết trong những tình huống như thế chẳng giúp ích gì cho tâm trạng của cậu ta. Vĩ Diệp dị ứng nặng với việc được đối xử ưu tiên. Trúc Đào đứng dậy và trèo vào lòng cậu ta ngồi. Cậu ta nhíu mày nhìn cô nhưng vẫn để yên cho cô vòng tay ra ôm vai của mình. Trúc Đào được đằng chân nên bắt đầu lấn tới đằng đầu. Cô ấy nhấc cao cả hai chân lên và đung đưa chúng như đang đạp một cái bàn đạp vô hình trong không khí, hai tay thì bấu víu và vung vẩy chỉ trỏ để minh họa cho mấy câu chuyện vô thưởng vô phạt đang tuôn ra xối xả từ miệng cô ấy. Vĩ Diệp nhăn trán đuổi theo cho kịp những điều cô ta đang nói, mặc dù thừa biết là chúng chẳng có ý nghĩa gì.

Quế Chi nhìn họ bằng một bộ mặt quái gở, cô ấy đứng dậy và bỏ đi chỗ khác, nhường chỗ lại cho cặp đôi kia. Cô ấy không thể không nhìn vẻ mặt của Vĩ Diệp, nó mang lại cho cô một hình ảnh quen thuộc xưa cũ đến mức đã ố màu. Không hoàn toàn chính xác theo đúng cách của nó, nhưng thực sự là Trúc Đào đã thay vào vị trí của cô. Quế Chi không hối tiếc, cô ấy biết điều đó là một lựa chọn xứng đáng. Cô cũng không thể trách người hay tự trách mình, đó chỉ là cách mà cuộc đời này phải như thế. Nhưng cô vẫn không thể chối bỏ được cảm giác ghen tỵ. Chung quy, một con khốn thì vẫn cần một ai đó để chia sẻ những thứ mà nó đã giành được bằng các thủ đoạn bẩn thỉu.

Một tiếng nổ vang lên làm gián đoạn mọi suy nghĩ, dù là yên bình hay dữ dội, đang chảy qua trong đầu bọn chúng. Quế Chi nhanh chóng nhận ra đó là tiếng súng nổ. Cô ấy nhìn xung quanh, bốn phía đều không một bóng người. Hoặc là chúng có chỗ nấp quá tốt hoặc là chúng đang ở một nơi quá xa. Nếu như thế thì không nguy hiểm, Quế Chi không nghĩ là có người đang nhắm bắn ai ở đây, tiếng nổ nghe rất xa. Những người khác lo lắng tập trung lại cùng nhau. Họ trao đổi ánh mắt với nhau và cố gắng không cư xử hoảng loạn. Tiếng súng lại nổ lên. Bọn trẻ không muốn dành thêm thời gian suy đoán hay tìm kiếm nữa, chúng vội ngồi sát xuống và nấp đằng sau các bụi cây. Chờ đợi những người hùng kia trở lại đón họ ra khỏi cái nơi kì quặc này.

XOX

Kiến Tường vẫn bực bội, cậu ta đi đằng trước mà không thèm nhìn Đông Giang lấy một cái. Mọi rắc rối đều phát sinh từ thói xấu của cậu ta, vậy mà bây giờ mình lại là người bị khiển trách, bị đổ hết cho mọi việc làm tồi tệ? Kiến Tường cảm thấy việc làm của mình không được trân trọng và cậu chỉ muốn đi thật nhanh để tống khứ hết mấy kẻ bạn bè vô dụng và vô ơn kia lại đằng sau.

Khánh Phương cố bắt kịp cậu ta, nhưng rồi cô lại chần chừ nán lại để chờ Đông Giang, người lúc này lại đang cố tình chậm rãi bước đi. Cô ấy hậm hực nhìn cậu ta và tiến tới để đẩy cậu ta bước nhanh hơn. Cô muốn bọn họ làm hòa và kết thúc cái đống rác này ngay lập tức. Nó đang làm cô thấy khó thở. Cô ấy ghét nhìn những người thân thiết của mình chia rẽ, nhất là vì cái lí do rằng họ quan tâm đến nhau nhưng lại không đồng ý với cách mà họ nhận được sự quan tâm đó. Đông Giang đành nhượng bộ và bước đến gần Kiến Tường để bắt chuyện.

Nhưng Kiến Tường là kẻ không biết điều, cậu ta không đáp lại lời nào, vẫn cứ tiếp tục im lặng bước đi, thậm chí còn quay mặt sang nói chuyện với Khánh Phương. Đông Giang cảm thấy bẽ mặt và cậu ta bắt đầu dùng các lời lẽ nặng nề. Khánh Phương không kịp ngăn lại mấy lời từ mồm cậu ta, cô ấy chỉ kịp thốt lên một tiếng sợ hãi. Kiến Tường đã nổi nóng và vung nắm đấm vào mặt Đông Giang. Cậu ta ngã xuống đất và khiến nhóm đi đằng trước phải đứng lại để tìm hiểu cớ sự. Khánh Phương cúi xuống nhìn cậu ta và nhận ra bây giờ thì hai bên mặt cậu ta đều có vết bầm. Kiến Tường vẫn tiếp tục đứng đó chửi bới cậu ta. Khánh Phương dùng ánh mắt cầu cứu đến Quang Trung. Nhưng lúc này, bản thân cậu ta lại cảm thấy sự phấn khích đang chảy cuồn cuộn trong huyết quản của mình. Cậu ta chỉ muốn nó tiếp tục và hơn nữa. Quang Trung nắm chặt hai bàn tay lại. Cuối cùng, cậu ta cũng lấy lại kiểm soát và đến giúp Khánh Phương đỡ Đông Giang.

Minh Hải và Tùng Lâm đứng nhìn nhau. Họ không biết có nên can thiệp hay không. Nhưng Tùng Lâm ngước nhìn về phía xa của con đường và nhìn thấy một ánh bạc đang lấp lánh ở đó. Cậu ta vội chạy đến chỗ nó, quyết không để nó chạy mất như lần trước. Minh Hải giật mình khi lại nhìn thấy chiếc xe đó. Cậu ta chạy theo Tùng Lâm đến chỗ nó đang đậu. Tùng Lâm đúng là một kẻ liều lĩnh, mấy tiếng trước nó vừa vô cớ xả súng để dọa họ và bây giờ cậu ta lao đến trước mũi của nó với quyết tâm bắt nó ở yên đó. Dù sao thì nó cũng sẽ ở yên đó, bởi vì chiếc xe hiện tại đã trống không. Tùng Lâm ngơ ngác nhìn chìa khóa xe vẫn đang nằm trong ổ, tự hỏi thằng điên kia đã biến mất vào nơi nào ở cái chốn vô định này.

XOX

Phần còn lại của ngày hôm đó diễn ra tương đối bình lặng hơn. Tùng Lâm lái chiếc xe quay trở lại để đón bọn con gái. Và tất cả bọn chúng ngồi nhồi nhét trong chiếc xe để quay về thành phố. Khi chúng đến được nội thành thì bầu trời cũng đã nhá nhem. Mệt mỏi, ngổn ngang, trống rỗng, tất cả lại im lặng ngồi cùng nhau trong một chiếc xe giống y như tối hôm qua. Quả là một ngày mệt mỏi và kì quặc, một chuyến dã ngoại ngoài kế hoạch. Bọn chúng ngắm nhìn thành phố đang lên đèn và suy nghĩ về những bí mật và những rắc rối, những mối quan hệ và những mối đe dọa trong cái cuộc sống bé nhỏ quí giá của bọn chúng. Bạn không cần phải đi đến một nơi xa xăm vô định nào đó không có trên bản đồ để cảm thấy cảm giác lạc lối. Ở giữa nơi bạn sinh ra và lớn lên, ở giữa vòng vây của những người quen biết, bạn vẫn có thể bối rối, phân vân và lạc lõng giữa quá nhiều những lựa chọn và quyết định. Làm sao có thể chọn được con đường đúng đắn và đơn giản để đến cái đích mong muốn thay vì phải té ngã hay thậm chí là mãi mãi lạc lối?

Các thiếu niên, với quá nhiều cảm xúc, mỗi ngày đều như là một chuyến du hành, mỗi ngày chúng đều có đủ những hỉ nộ ái ố cho cả một quãng đời của con người. Mỗi ngày chúng lại háo hức như mới được sinh ra, trải nghiệm mọi thứ cho sự trưởng thành và đau khổ như thể chúng sẽ chết đi ngay ngày hôm đó. Nhưng một ngày mới rồi sẽ đến, chúng lại may mắn được sống một cuộc đời mới vào ngày hôm sau. Chỉ hi vọng rằng bạn sẽ luôn có một ngày hôm sau để được tận hưởng sự may mắn đó.

XOX

Khánh Phương nhìn cái bùa cầu may đang treo lủng lẳng ở đầu xe. Ánh sáng từ đèn xe cứ hắt qua lại trên kính chắn gió. Cô ấy mơ màng nhớ lại một chuyện gì đó, rất gần đây, có lẽ là ngay tối qua. Đó là khi cô đang lái xe. Phía trước cô tối đen, chỉ có ánh đèn soi rọi lối đi cho cô. Mọi người đều đang ngủ thiếp đi. Cô ấy đã cố gắng để chống chọi lại cơn buồn ngủ. Và rồi bất chợt một ánh đèn xe khác rọi thẳng vào mặt cô. Cô đã lạc tay lái? Cô đã tông vào cái xe màu bạc đó? Khánh Phương không nhớ chuyện đó, nhưng cô nhận ra cái bùa may mắn đang treo đằng kia. Đây chính là chiếc xe đã lao về phía xe của họ vào tối hôm qua. Cô ấy thấy đầu óc mình hơi choáng váng. Khánh Phương không muốn tự tìm thêm sự phức tạp. Cô muốn đi theo con đường đơn giản hơn. Thế nên, cô bắt đầu đi tìm một lời giải thích hợp lí. Dù sao, cô vẫn còn đang mệt mỏi vì lái xe gần như cả đêm, nên nếu như cô có lú lẫn và nhớ về những thứ không hề xảy ra, thì đó cũng là một điều bình thường. Khánh Phương hài lòng với lí giải đó, cô trấn an mình và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.