“Nương a a a!!!” Bỉ Ngạn xông tới ôm chầm lấy Mẫu Đơn, một thân tóc đen mắt đỏ, thân hình đồng hồ cát chữ S ngọt nước tới chảy mỡ.
Phải nói nếu như Bỉ Ngạn của lúc trước là em gái hàng xóm nhà bên, Bỉ Ngạn của hôm nay liền là một mĩ nhân phong tình vạn chủng, người gặp người mê!
“Nương, ta thực nhớ người, ta ở đây liền tưởng rằng sẽ mãi mãi bị nhốt ở ma giới, không thể trở về Mẫu Đơn Các nữa!” Bỉ Ngạn rưng rưng nước mắt, nàng ôm chầm lấy Mẫu Đơn, cảm giác tâm tình uất ức mấy hôm nay liền như thần kí biến mất đi, không còn làm nàng phiền não nữa!
Mẫu Đơn bật cười, vuốt ve mái tóc đen của Bỉ Ngạn nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta trở về Mẫu Đơn Các đi thôi. Đi nào, chúng ta trở về.”
“Lệ Tiêu đâu rồi, đem ta cùng Bỉ Ngạn truyền tống tới Ác ma chi hoa!” Mẫu Đơn lên tiếng gọi, Bỉ Ngạn lại bụm miệng cười, sau đó nói nhỏ vào tai nàng: “Nương, hắn bây giờ đang mải oánh lộn!”
“Hả?”
Ở bên ngoài sân của vương đô, hai con ác ma giống hệt nhau đang xông vào nhau mà cào xé, chỉ thiếu điều muốn cắn chết đối phương thôi. Mẫu Đơn nhìn tràng cảnh khủng khiếp này mà cũng thấy ê răng.
“Đấy là em trai song sinh của Lệ Tiêu, Lệ Hàn.” Bỉ Ngạn cuòi giới thiệu, lại đưa tay lên gãi gãi tóc. “Chính là khế ước của ta cũng Lệ Tiêu, Lệ Hàn này cũng có một chân. Bọn họ cùng chung huyết mạch, cũng đã từng đồng ý sẽ lấy chung 1 cô dâu…”
“Bởi vậy nên con không chỉ là cô dâu của Lệ Tiêu, cũng là cô dâu của Lệ Hàn.” Bỉ Ngạn có chút ưu phiền nhìn trời.