“Ô kìa, tiểu ngũ bảo bối, tới tìm mami có chuyện gì nha?” Mẫu Đơn ôm lấy tiểu ngũ bé xíu xíu ngồi lên gối. So với mấy đứa nhóc khác thì tiểu ngũ bé hơi một chút, giống như bởi vì nó là em gái nhỏ tuổi nhất, nên mấy đứa nhóc kia đều vô cùng nâng niu yêu thích.
Chỉ là tiểu ngũ thực sự yếu đuối như vậy sao?
Mẫu Đơn co giật khóe miệng nhìn tiểu ngũ đang cầm một thanh sắt hợp kim siêu cứng làm thành đất sét mà vò vò, nặn hình kì quái. Nàng cảm thấy đám nhóc của nàng hoàn toàn đều là siêu nhân, là yêu nghiệt!
“Mami…” Lúc này tiểu ngũ đem “đất sét” vo lại thành một cục ném lên bàn, sau đó liền chui vào ngực của Mẫu Đơn thì thào nói: “Ba ba đang ở bên ngoài…”
Mẫu Đơn: “… Hả?”
Bên ngoài Mẫu Đơn Các, Hy Tử Kỳ đang tức giận tới muốn bùng nổ nhìn Hắc Phượng vô liêm sỉ chiễm chệ bên cạnh. Hắn thực sự là bội phục họ Hắc này, nhân cơ hội hắn phải trở về Hy quốc liền phái người theo dõi, từ đó mà phát hiện ra chỗ của Mẫu Đơn!
“Hy Tử Kỳ, sao hắn lại ở đây?” Mẫu Đơn vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh Hy Tử Kỳ liền thấy thái dương nhói nhói đau. Sao tên chiến đấu cuồng này lại ở đây nữa, tính làm loạn Mẫu Đơn Các của nàng sao?
“Là hắn theo dõi ta!” Hy Tử Kỳ ủy khuất lên án Hắc Phượng, đổi lại chính là ánh mắt coi thường của kẻ bên cạnh.
Hắc Phượng cười lạnh một tiếng, phun ra một câu: “Bởi vì ngươi ngu ngốc, bị người theo dõi lâu như vậy mà không hề phát hiện ra!”
Hy Tử Kỳ: “… Ngươi mới ngu ngốc, ông nội ngươi bà ngoại ngươi cả nhà ngươi đều ngu ngốc!!”
Mẫu Đơn tức giận đi tới đá Hy Tử Kỳ một cái: “Ngươi bị theo dõi cũng không phát hiện ra sao, ngươi có biết ngươi lỗ mãng như vậy sẽ tiết lộ hành tung của ta cho biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm không?”
Hắc Phượng có thể không phải là một vấn đề lớn, mệt kẻ nào đó nếu biết được chỗ của nàng thì liền xong ngày lành của nàng rồi!