Bạch Liên nắm lấy viên pha lê, trong đầu liền tràn ngập những tri thức mà Milianes để lại cho nàng, về Thủy tộc về Thần chi đại lục ngày xưa, về những nuối tiếc và lời cầu xin của Milianes.
Khi Bạch Liên mở mắt ra lần nữa, nàng cùng Kim Thịnh đã xuất hiện ở trên bờ hồ, hồ nước ngọt nhân tạo lớn nhất Lam quốc đã cạn trơ tới thấy đáy một cách kì dị.
“Ưm…” Lúc này Kim Thịnh liền mơ màng mở mắt, sau khi phun ra một ngụm nước liền lao tới ôm lấy Bạch Liên mà thở hổn hển. “May quá, em không có chuyện gì. Lúc đó ta đã sợ tới mức cho rằng ta đã mất em rồi.”
Lúc đó sao? Bạch Liên nhớ lại vẻ hâm mộ của Milianes khi nhìn nàng được Kim Thịnh ôm trong lồng ngực, nàng ta nói rằng chính vì nhờ vào hành động của Kim Thịnh khi bất chấp bảo vệ Bạch Liên liền khiến cho một phần tàn hồn của Milianes tỉnh lại, tiếp nhận Bạch Liên làm người thừa kế truyền thừa tiếp theo.
Nàng may mắn nhận được truyền thừa, tất cả đều là nhờ vào người này.
Bạch Liên vòng tay ôm lấy Kim Thịnh, dâng lên môi mọng hôn một cái thật kêu, cười hì hì nói: “Lão công à, nhờ vào phúc của ngài mà ta đây sắp vô địch thiên hạ rồi đó!”
Nhận được hoàn mỹ truyền thừa của một vị thần linh thời thượng cổ, tương lai của Bạch Liên liền không thể nào dùng thước đo của đại lục hiện tại để đo đạc rồi!
Chỉ là truyền thừa không chỉ mang tới điều tốt, mà còn cả điều xấu!
“Đã tìm được di tích của Milianes sao? Có lẽ là bởi vì chiếc nhẫn của Atlantis bị lấy ra khỏi vương đô, cô ta cũng nhịn không nổi tìm người đi tìm bảo vật của người cô ta yêu nhỉ?” Alan vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, hắn cảm thấy bản thân quả nhiên không hợp với mấy thứ đồ trang sức này!
Nếu là đeo lên ngón tay của nàng, có phải là sẽ thích hợp hơn không?
Nghĩ là làm, Alan đi vào một trận pháp, nhanh chóng truyền tống biến đi mất hút. Res ở trong góc cửa cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của bản thân.
Cô gái kia chết cũng đã vài ngàn năm trước rồi, tại sao Alan đại nhân cố gắng lâu như vậy, luôn thất bại nhưng vẫn tiếp tục cố gắng. Thật sự, nàng thực sự ghen tỵ tới muốn phát điên!