“Ta chưa bao giờ nghe qua căn bệnh nào mà xác xuất tử vong lên tới 100%, nếu có, thì đó là giết người rồi! Hãy thử đổi phương thức điều tra.” Mẫu Đơn lấy ra một cây bút, nhẹ nhàng ghi chú lại trên giấy.
“Đầu tiên, khoanh vùng những người nạn nhân đó, điều tra về cuộc sống cá nhân, gia đình, bạn bè, tìm ra điểm chung của bọn họ. Sau đó từ điểm chung lớn nhất, chắc chắn sẽ tìm ra được nguyên nhân của kẻ đứng phía sau!”
Mẫu Đơn Các có thể phát triển đến ngày hôm nay không nghi ngờ hoàn toàn không phải là do may mắn, năng lực của người đứng đầu mới là yếu tố quyết định quan trọng nhất!
Cẩm Nhuệ ha ha cười, lại nhẹ nhàng nhéo eo của họ Hắc một cái, vừa lòng nhìn hắn một mặt vặn vẹo. Nàng xoa xoa cái chỗ eo vừa bị nhéo kia, dịu dàng cười hỏi: “Sao a, còn không mau dẫn người đi điều tra!!? Lại còn dám đứng đây hoa si bà chủ!!?”
Hắc Dạ: “Vâng, Cẩm đại nhân QAQ…”
Mẫu Đơn xoa xoa cằm nhìn hỗ động đáng yêu vừa nãy của Cẩm Nhuệ, rồi nhìn khoảng cách gần gũi mà còn tự nhiên tới bất thường của bọn họ, tự hỏi, liệu có phải mùa xuân lần thứ hai của Cẩm Nhuệ nữ thần sắp tới rồi không nhỉ?
“Ưm… cũng không biết tới bao giờ mấy người bọn họ mới trở về thăm ta cùng các bảo bảo một chút.” Nàng nhìn xung quanh trống vắng mấy thân ảnh kia, cũng buồn phiền mà gãi gãi đầu.
Thói quen đúng là cái gì đó thật đáng sợ.
“Ngươi ra bên ngoài điều tra nhớ phải cẩn thận tai mắt một chút.” Cẩm Nhuệ dặn dò Hắc Dạ, nhìn hắn ra ngoài mới yên tâm đi vào bên trong bệnh viện Mẫu Đơn. Một nữ y tá người lùn ngay lập tức chạy tới mà nắm lấy tay của nàng.
“Viện trưởng, cái nữ bệnh nhân mà cô dặn dò chúng ta coi sóc cẩn thận đột ngột tỉnh lại rồi, lại còn phát điên mà thổi bay cả phòng bệnh, bảo an đang cố gắng kiềm chế cô ta lại, nhưng chúng ta nói gì cô ta đều không để vào tai!”
Nữ bệnh nhân bị đạn bắn xuyên qua não kia? Cẩm Nhuệ tức tốc chạy tới.
===
4/7.-.
Đọc xong không like là bảo bảo không ngoan đó nha >.<