Bởi vậy vài chục phút sau, cả rạp chết lặng nhìn Mão Mão một mặt không thể tin bị Thiên Vĩ móc ra quả tim trong đêm tân hôn, sau đó nghe từng từ, từng từ mà Thiên Vĩ nói ra.
Nàng nghe hắn nói từ ngày đầu tiên hắn chính là ghen tỵ với thiên phú của nàng, sau đó trong tông môn hãm hại nàng mất đi thiên phú ra sao, rồi nói sư phụ đuổi nàng xuống núi, sai người đi theo dõi hãm hại nàng khiến nàng một thân ê chề…
Mão Mão nhìn quả tim nóng hổi của mình đang đập thình thịch trong tay của Thiên Vĩ, hốc mắt diễm lệ rơi xuống một hàng huyết lệ.
Tình yêu cùng trả giá của ta, ngay từ đầu, đã bị người xem là rác rưởi.
Màn hình tối dần, sau đó một dòng chữ phiêu dạt trôi ra: “Ta ước… ái tình… vĩnh viễn chỉ là một giấc mộng.”
“Oa…” Ngay lập tức mọi người như bị dẫm phải thuốc nổ, tiếng khóc nấc vang lên, con nhóc Hy Tiểu Vy còn chui thẳng vào ngực Mẫu Đơn mà run, vô cùng thê thảm.
“Được rồi, còn chưa hết mà…” Nàng cười cười vỗ lưng con bé, Hy Tiểu Vy nghe vậy cũng nén nước mắt, nhìn lại màn hình.
Màn hình vốn dĩ một màn tối, lại đột ngột xuất hiện, tựa như con người mở mắt ra, cùng với đó là tiếng gọi xôn xao: “Mọi người, Mão Mão sư tỷ đã tỉnh rồi.”
Vân Mão Mão dung mạo chỉ mới mười mấy tuổi mở mắt ra, trước mặt chính là ánh mắt quan tâm của Thiên Vĩ. Khuôn mặt điên trai nhẹ nhàng tiến lại gần mỉm cười nắm lấy tay nàng: “Mão Mão, muội vượt qua Mộng cảnh thử thách rồi, còn không mau tới chỗ sư phụ nhận thưởng cùng ca.”
Nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Thiên Vĩ, lại nhớ tới nụ cười lạnh băng như ác quỷ trong giấc mộng, sau lưng toát một thân mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc đâu là thực, đâu là mộng cảnh?
Một đoàn sư muội sư tỷ chạy tới cuốn lấy Vân Mão Mão, nhanh chóng đem nàng rời đi. Màn ảnh chỉ còn dừng lại ở Thiên Vĩ đang lẳng lặng đứng dưới gốc cây, cùng với một nụ cười vô cùng… dịu dàng.