“Ngươi… ngươi còn sống sao…” Redick kinh ngạc tới bật ngã, lắp bắp chạy tới nắm lấy vai của Hắc Dạ, vành mắt sưng húp đỏ bừng lên. “Ta lúc đó… ngươi… tại sao lại đưa đá dịch chuyển cho ta?”
“Đá dịch chuyển!!?” Hắc Dạ bất ngờ thốt lên: “Ngươi nghĩ ta có tiền mua nổi loại đá này sao?”
Trong đầu hắn xoẹt qua hình ảnh của một chiếc túi gấm màu đỏ, giật mình hỏi: “Chẳng lẽ... trong chiếc túi gấm ấy là…”
“Đúng vậy, là một viên đá dịch chuyển được đặt địa điểm tại một nơi gọi là Mẫu Đơn Các. Ta lúc đó bị quái vật vương cấp tập kích bị thương nặng, nếu không nhờ viên đá dịch chuyển trong chiếc túi mà ngươi đưa thì ta đã bị nó giết chết ở trận địa rồi.” Redick cảm khái nói, lại vỗ vỗ vai của Hắc Dạ.
“Một mạng này là ngươi đã nhường cho ta, ta nhất định sẽ quý trọng thật tốt!” Redick không biết phải nói gì để diễn tả lòng cảm kích của hắn.
Ngày đó hắn trở về nhà nhìn thấy Mia một mặt mộng bức và không thể tin, sau đó vỡ òa mà ngã nhào vào lòng hắn khóc lớn, Redick đã biết bản thân may mắn tới mức nào. May mắn, vẫn còn có thể tiếp tục bảo vệ người hắn yêu, vẫn còn sống sót thật tốt.
Hắc Dạ cười lớn, hèn mọn nói: “Ta thực ra cũng đau biết trong túi gấm đó chứa những gì, nếu như ta biết nó là một viên đá dịch chuyển, có mơ ta cũng sẽ không bao giờ đưa nó cho ngươi!”
Cả hai người nhìn nhau cười lớn, lúc này Redick mới nhớ ra: “Ta đã đưa viên đá cho Cẩm viện trưởng của Mẫu Đơn Các rồi, nếu như ngươi muốn lấy lại thì tới gặp nàng ta a. nàng ta nói đó là viên đá nàng đưa cho ngươi, ta sử dụng xong cũng nên trả lại, dù sao nàng cũng đã cứu mạng ta.”
Thế nhưng Redick nghĩ lại tới khuôn mặt lạnh tanh của Cẩm Nhuệ khi nhận lại viên đá, sau gáy vẫn luôn có chút lạnh…
“Ha ha… tới lúc đó cũng đừng làm cho nàng ta tức giận… phụ nữ tức giận thực đáng sợ…” Redick lạnh run: “Nàng chắc cũng nghĩ cậu đã chết rồi đó, tới gặp đừng làm cho nàng ta quá sốc, cái biểu cảm kia như đã muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Trong ánh mắt “cậu tự lo thân đi” của Redick, Hắc Dạ mò mẫm tới Mẫu Đơn Các.