Càng đi vào sâu bên trong, cổ vật bọn họ gặp được càng nhiều, những cổ vật này ít nhiều đều truyền vào bên trong thần thức của Thần Ly một ít kí ức vụn vỡ.
Có A Mộc bị thân sinh ép thành thân tới cuối cùng phải bỏ nhà đi biệt xứ không dám trở về, một mình tìm tới Kim Lăng vì nghe nói ở nơi đó có tin tức của Kiếm Ca. Chỉ là nàng chỉ nghe được tin tức hắn đã thành công trả thù, nhưng lại tiếp tục tu luyện ma kiếm, thành tựu được người người ngưỡng mộ, tôn xưng Kiếm Vương.
Nàng lúc đó mới rõ, bản thân bên trong lòng của Kiếm Ca, sức nặng đều không bằng danh vọng và sức mạnh.
Lời hứa năm xưa, có lẽ chỉ có mình nàng đặt ở trong lòng, còn đối phương chỉ coi như gió thoảng qua tai, không quan tâm, cũng không muốn nhớ tới.
A Mộc không còn nổi dũng khí để tìm gặp Kiếm Ca, nàng một mình lưu lạc trên Hy quốc, dùng tiếng cầm để mưu sinh, thấm thoắt cứ như vậy trải qua 20 năm.
20 năm lưu lạc, tin tức về Kiếm Ca, nay đã trở thành Kiếm thần chưa bao giờ gián đoạn mà truyền vào trong tai nàng, nhưng là A Mộc đã không còn quan tâm nữa rồi, bởi vì nàng sắp sửa kết hôn.
Sau 20 năm lưu lạc không có mục tiêu, A Mộc đã quên được mối tình thưở thiếu thời ngây ngốc, tìm thấy cho bản thân một trượng phu để dựa dẫm, ngày lên kiệu hoa, nàng vuốt khóe mắt đã có nếp nhăn, mỉm cười tô lên son đỏ thiệp hồng.
Không có nỗi buồn nào không thể quên, chờ đợi một lời hứa mà người kia đã không còn nhớ tới, chỉ là chờ đợi vô vọng. Vứt bỏ bọn chúng đi, hạnh phúc sẽ tìm tới chỗ nàng thôi.
A Mộc nắm lấy tay của trượng phu, bàn tay thô ráp của người luyện võ, hoàn toàn không giống với bàn tay đầy vết chai vì luyện kiếm trước kia, trong lòng lại chua xót tới lạ thường. Vì sao tới cuối cùng, người kia vẫn như một vết đao cắt sâu vào tim, biết bao nhiêu năm trôi qua, nàng vẫn không thể nào hoàn toàn quên lãng.
Chỉ là nhất bái thiên địa còn chưa xong, đã có người tới phá hôn, người này lại là người đã từng quen.
Sau đó trượng phu của A Mộc thả ra bàn tay của nàng mà cười lớn.