Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!

Chương 624



#Cá Basa

“Ngươi… giết… Lụy gia?” A Mộc dường như không thể nào tin mà nhìn chằm chằm nam nhân đã theo đuổi nàng suốt 5 năm này, thế nhưng đáp lại nàng chỉ là tràng cười ha hả lạnh lẽo.

“Không cần nói nhiều, dư nghiệt còn lại của Hạ gia!” Lụy Kiếm Ca cười lạnh, kiếm trong tay xuất ra nhanh như quỷ mị, đâm thẳng vào mi tâm của kẻ trước mắt.

Nhưng là hắn lại đâm trúng một lồng ngực mềm mại, không thể nào tin nhìn dư nghiệt của Hạ gia đem nương tử váy đỏ thế chỗ, thanh ma kiếm xuyên thẳng qua lồng ngực nàng, sau đó trong phút chốc hút sạch cả linh hồn của nàng vào thân kiếm.

A Mộc còn chưa kịp nhận ra bản thân đã chết đi, linh hồn đã bị ma kiếm hút sạch, mềm nhĩn ngã xuống đất.

Lụy Kiếm Ca tức giật rút kiếm ra muốn chém chết kẻ ti tiện này, lại không ngờ, họ Hạ đó cười lớn, cười tới chảy nước mắt, ánh mắt đắc ý kia khiến cho Lụy Kiếm Ca như muốn phát điên, huy kiếm lên gằn giọng hỏi: “Ngươi cười cái gì? Muốn cười cho thỏa sức trước khi chết ư?”

Hạ Thẩm Đình nâng lên đầu của A Mộc, vạch ra hỉ khăn đỏ thẫm, quay khuôn mặt chết không nhắm mắt của nàng về phía Lụy Kiếm Ca, nụ cười trên mặt đều sắp vặn vẹo: “Kiếm Thần cao cao tại thượng, ngươi nhìn nàng, nhìn khuôn mặt này mà xem, có phải là người mà ngươi đã gặp ở đâu không? Ta nói cho ngươi biết, nàng ngày hôm nay vốn dĩ sẽ là nương tử của ta, cùng ta kết bái giao đường, sau đó nửa đời sau đều thuộc về ta!”

“Lâm Tư Mộc của ngươi vốn dĩ sẽ trở thành nương tử của ta, nhưng nàng đã bị ngươi đâm chết rồi đó! Linh hồn cũng bị ma kiếm mà ngươi lấy làm tự hào nuốt sạch!”

Nói tới đây hắn đã cười tới run cả người, ánh mắt tan rã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Tư Mộc, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt. Có lẽ phút đầu tiên là để trả thù Lụy Kiếm Ca diệt Hạ gia, nhưng sau đó, hắn không rõ vì sao bản thân lại yêu nữ nhân này, yêu nàng một thân phiêu bạt giang hồ, yêu cầm kỹ nhất đỉnh lại đầy vẻ tang thương, muốn thay thế một Lụy Kiếm Ca tàn nhẫn chăm sóc cho nàng!

“Lụy Kiếm Ca, ngày hôm nay là ngươi ép ta!”

Hạ Thẩm Đình nhìn Lụy Kiếm Ca đã sững người ra nhìn chằm chằm A Mộc đã chết, thế nhưng trong tim hắn lại không hề có cảm giác thành tựu khi trả thù, chỉ có đau đớn và hối hận. A Mộc… nàng có tha thứ cho ta không… Hắn rút ra một thanh đao giấu trên người, tự mình cứa cổ, trợn mắt ngã xuống, an tâm nhìn bàn tay nắm liền với A Mộc, an tâm nhắm mắt. Hi vọng, kiếp sau tình cảm này có thể không chút nhuốm bẩn, mà yêu nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.