Đắt là đắt tới nhường nào? Mẫu Đơn cùng Rye không rõ, nhưng Res lại rất rõ, một mặt đau đớn ngồi trên giường, Mythas nhảy nhót trên vai bôi thuốc lên miệng vết thương khủng bố cho nàng.
“Agh…”
“Chịu đựng một chút, hiện tại chúng ta không ra ngoài mua thảo dược được, chỉ có thể dùng tạm thuốc trong hòm sơ cứu này thôi…” Mythas lo lắng nhìn miệng vết thương màu đen nói, vài cái móc câu liên tục cắt xuống lớp thịt thúi đã bị hoại tử.
Kẻ làm trận pháp này đủ hiểm độc, không biết từ đâu học được lời nguyền rủa ám vào bên trong, khiến cho vết thương của Res liên tục bị hoại tử. Mặc dù hiện tại Res đã dùng linh khí bức hết độc nguyền ra, nhưng phần thịt đã bị hoại tử vẫn không cứu về được, chỉ có thể lọc cắt ra.
Res lau mồ hôi trên trán, gằn giọng nói: “Chúng ta trộm đi bảo tàng của bọn họ, ăn chút thiệt thòi là đương nhiên!”
Mythas lắc lắc đầu, chỉ có thể nhanh chóng rạch bớt phần thịt hoại tử ra, càng nhanh lọc ra thì Res càng bớt đau đớn đi.
“Sao ngươi không biến trở lại nhân hình trước?” Res khó hiểu hỏi.
“Ta xử lý trước cho ngươi đã, thứ này chậm một chút cũng không sao.” Đôi mắt hạt mè của Mythas khẽ nheo lại. “Hơn nữa một đại nam nhân như ta đột ngột xuất hiện có thể sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ!”
“Cũng đúng.” Nàng gật đầu.
“Mà nói tới ta cũng thấy kì lạ, tại sao ngươi phải lấy bức họa kia đi vậy? Rắc rối này cũng là bởi vì nó mới xảy ra đấy!” Mythas khó hiểu hỏi Res. Lúc nàng đột ngột với tay cầm bức “Thụy Nhan” kia xuống hắn rất sửng sốt, không hiểu vì sao Res đột nhiên làm như vậy, hắn cho rằng Res sẽ không đột nhiên làm vậy mà không có lý do.
Thực ra Mythas đã lầm, Res nàng lấy bức họa xuống cũng chỉ là một hành động bộc pháp, tới cả chính nàng cũng không rõ bản thân tại sao lại muốn đem bức “Thụy Nhan” này rời đi nữa.