Mân Côi

Chương 101



Lần đầu tiên Thẩm Tường gặp Đinh Thục là trong buổi gặp mặt giữa các giáo viên mới. Lúc đó, cô cram thấy anh rất ngốc, dùng từ ngữ phổ biến hiện nay chính là ngơ ngơ, hình như còn có chút ngốc nghếch.

Gọi tắt là tên ngốc.

Mắt kính đen to đùng che kín phần lớn khuôn mặt anh, hơn nưa mái tóc mất trật tự, người vừa cao vừa gầy, mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình. Trên áo sơ mi trắng hình như hơi lốm đốm loang lổ, trông vô cùng chán chường.

Nói chung, trong ấn tượng đầu tiên của Thẩm Tường, Đinh Thuc là một trạch nam lôi thôi lếch thếch.

Khi đó, Thẩm Tường mới từ thành phố Nghi Châu trở về, mang theo thương tích đầy mình.

Cô không muốn làm ba mẹ buồn lòng, nên nghe theo sự sắp xếp của họ, đến trưởng trung học thị trấn làm giáo viên dạy thay.

Mặc dù chỉ là giáo viên dạy thay, nhưng là trường cấp 3 tốt nhất ở chỗ này cũng khá quý hiếm, mà Thẩm Tường có thể thuận lợi vào trường không khỏi có người dị nghị ầm ĩ sau lưng.

Sự thật chứng minh, Thẩm Tường quả thực đã tìm chút quan hệ.

Một người cậu của cô vốn là hiệu trưởng của trường này, sau đó thăng chức lên lam phó chủ nhiệm của Bô giáo dục, vì vậy sắp xeeso công việc cho cháu gái tất nhiên là việc khá dễ dàng.

Hơn nữa, cậu còn bảo Thẩm Tường đợi đợt tuyển giáo viên năm sau, lại thông qua cuộc thi sẽ danh chính ngôn tuận tuyển cô vào. Do đó khoảng thời gian này hi vọng cô nỗ lực hết sức mình.

Thực ra Thẩm Tường có chút không muốn.

Bởi ba mẹ cô đều là giáo viên, nên từ nhỏ Thẩm Tường đã không thích nghề này rồi. Nhưng ba mẹ cô lại rất thích, cho rằng nghề này vừa ổn định vừa thoải mái.

Chẳng qua Thẩm Tường không thấy thể, tiếp xúc với đám nghịch ngợm đó có gì tốt chứ. Ổn định, bây giờ còn có công việc nào có thể dùng từ ổn định để hình dung đây...

Vì cô giáo mà Thẩm Tường dạ thay sinh con, nên Thẩm Tường mới có tư cách thay thế.

Bất quá, trước kia chuyên môn của cô cũng không phải số học, thậm chí cô còn là học sinh khoa văn. Tuy từng học số học, nhưng học đến nát bét.

Rất nhanh, Thẩm Tường cảm thấy công việc này rất quá sức. Mặc dù chỉ là giáo viên dạy thay, song cô cũng không muốn dạy qua loa cho xong chuyện.

Biện pháp của cô là mời người dạy mình.

Ba mẹ Thẩm Tường là giáo viên tiểu học, từ lâu đã không động đến chương trình trung học rất nhiều năm. Hơn nữa, mấy năm nay, cách dạy và chương trình học thay đổi suốt, hai người họ không có cách nào giúp Thẩm Tường.

Thẩm Tường định chuẩn bị thỉnh giáo đồng nghiệp nhưng đừng thấy trường này nhỏ vậy, chứ lục đục nội bộ không ít.

Thẩm Tường có thể chen chúc vfao đây làm, nhất định có chỗ dựa.

Mà đối với những giáo viên thanh cao, họ khá khinh bỉ người không có thực tài chỉ có chỗ dựa. Thẩm Tường cũng là người sĩ diện, không dạy thì thôi, cô tự học.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cô cho rằng mình sẽ không bao giờ động tới sô học nữa, không ngờ lên đại học vẫn có một loạt toán cao cấp, xác xuẩ thông kê chờ cô. Việc này cũng thôi, rốt cuộc cô cũng qua đại học, ai ngờ lại quay về lam giáo viên dạy thay môn số học.

Thẩm Tường cảm thấy cuộc đời ác ý ghê gớm.

Khoảng thời gian đó, thực sự là ngày tháng tổi twj nhất của Thẩm Tường.

Nghiệp vụ không chuyên sâu, công việc cũng gặp trắc trở khắp nơi.

Trước đó, trong lớp Thẩm Tường có cậu học sinh hút thuốc tại lớp. Với tính tình nóng nảy của mình, cô đâu khoan nhượng, lập tức giận dữ đuổi cậu ta ra khỏi lớp.

Đáng lẽ Thẩm Tường cho rằng đó chỉ là chuyện nhỏ nhưng không ngờ đứa trẻ này lại ăn vạ nói cô ngược đãi học sinh, ngược đãi nghiêm trọng trái tim cậu ta, làm cậu ta không có hứng thú đi học.

Thẩm Tường cười khẩy.

Thời đại này, tất cả nơi công cộng đều cấm hút thuốc chứ đừng nói chi ở lớp học.

Nhóc con, cậu còn non lắm!

Mặc dù Thẩm Tường nghĩ vậy, nhưng cuối cùng sự việc xảy ra lại ngoài dự đoán của cô.

Gia cảnh của đứa bé kia không tồi, cha mje thằng bé có tiếng đểu cáng trong thị trấn này, dựa vào việc di cư đến đây lăn lộn được hai căn nhà, cuối cùng hai căn nhà đó đều biến thành khu quy hoạch, cho nên được đền bù mấy căn nhà.

Già đình đứa trẻ kia cứ thế trở nên giàu có, song tính cách cũng điêu ngoa vô lý.

Một câu khó mà nói, bèn làm ầm lên.

Tôi muốn khiếu nại! Tôi muốn kiện đến mức các người phải quỳ xuống cầu xin!

Khiếu nại thì khiếu nại, Thẩm Tường không sợ, có điều cô không sợ nhưng hiệu trưởng lại sợ.

Thẩm Tường do ông ta nể mặt hiểu trưởng trước kia mới tuyển cô vào, thấy một cô gái lịch sự nhã nhặn chọc phải phiền phức lại chẳng có chút sợ hãi.

Thời này, bạn có thể đấu với quan, nhưng dám đấu với dân ư?

Đám quần thể yếu ớt kia vừa nhiều vừa vô lý, không thể chọc nổi.

Hiệu trưởng cũng không muốn rước phiền toái, lúc này bảo Thẩm Tường đi xin lỗi học sinh.

Còn có công lý không?

Học sinh hút thuốc trong lớp, không chỉ xem thường kỷ luật mà còn ảnh hưởng đến những học sinh khác. Cô đuổi cậu ta ra ngoài để không làm ảnh hưởng đến việc dạy học, chẳng lẽ sai à?

Thẩm Tường không hiểu.

Lẽ nào bởi vì đối phương là học sinh, lẽ nào vì cha mẹ đối phương là người phiền phức, thích gây chuyện, nên không phân rõ thị phi, đảo loạn trắng đen?

Thẩm Tường cảm thấy mấy tháng nay mình dạy học trong trường còn gian nan hơn mấy năm cô sống ở thành phố Nghi Châu nữa. Thậm chí cô cũng nghĩ ngờ, có phải cô không thích họp làm giáo viên không?

Lúc tâm trạng Thẩm Tường không tốt, cô thích đến quán ăn nhỏ ngoài trường uống rượu.

Trường học ở khu đô thị cũ, mà nhà Thẩm Tường ở khu đô thị mới, nên thường ngày cô không về nhà, trọ ở ký túc xá trường sắp xếp.

Một căn phòng nhỏ rộng khoảng hơn 60m2, vì trải qua năm tháng nên vách tường và chốt cửa đều xuống cấp.

Thẩm Tường đã vô số lần nghe được tiếng xịt xịt của dây điện. Bất quá là một người mắc bệnh ì ạch, tất nhiên cô nghĩ có thể qua được ngày nào thfi tốt ngày nấy.

Thẩm Tường càng nghĩ càng hỏng bét, hơn nữa hôm nay đúng lúc là cuối tuần, học sinh đều nghỉ.

Cô không muốn trở về, bèn kêu một hơi một ta bia.

Thẩm Tường cũng muốn tìm bạn bè đến uống cùng, nhưng Lâm Mân Côi lại ở thành phố Nghi Châu xa xôi, mà những đồng nghiệp bên cạnh lại có ấn tượng không tốt với cô. Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện này, bọn họ sợ dính dáng đến cô, tránh còn không kịp nữa nói gì đến chủ động tiếp cận.

Thẩm Tường một mình uống rượu, càng nghĩ càng bực mình, nốc hết chai này tới chai khác.

Cứ như vậy, trước mắt càng lúc càng không nhìn rõ, sau đó lá gan cũng càng ngày càng to ra.

Nhắc tới cũng vừa khéo, tuần này Đinh Thục không về nhà.

Nói đến Đinh Thục, xem như một nhân vậy thần bí tại trường trung học bọn họ.

Anh chưa bao giờ tụ tập với đồng nghiệp, sau khi tan làm lập tức trở về ký túc xá của mình.

Trong mắt đông nghiệp, Đinh Thục là một ngừơi ngoại tộc, không hợp bầy, quái gở, thậm chí rất nhiều người còn đoán người đàn ông này có phải là hung thủ biến thái giết người không.

Bất quá, cuối năm danh hiệu giáo viên ưu tú hàng năm đều có phần Đinh Thục.

Rất nhiều người vừa ghen tị vừa hâm mộ anh, song không một ai dám dùng thủ đoạn đối phó Đinh Thục. Bởi vì bọn họ đều cảm thấy anh không biến thái mà chỉ có biến thái hơn.

Thẩm Tường luôn luôn không có hứng thú với biến thái.

Chẳng qua hôm nay tâm trạng cô rất khó chịu.

Đúng lúc Đinh Thục đi ngang qua, Thẩm Tường trực tiếp ngăn anh lại.

"Hi, chàng trai, anh biết sửa TV không?"

Đinh Thục nhìn cô, rất lâu mới gật đầu.

"Biết."

Mặt mày Thẩm Tường rạng rỡ, còn nặng nề vỗ bờ vai yếu ớt của Đinh Thục, "Tốt! Khá lắm! Nào! Uống hai ly với tôi, sau đó giúp tôi sửa TV!"

Tên Đinh Thục này rất nghe lời, cũng có thể do khá ngây ngô.

Thẩm Tường tới trường này đã mấy tháng, hầu như không hề nói với anh câu naò, song anh lại đồng ý sửa TV cho cô.

Thẩm Tường mơ hồ nghĩ, thực ra anh chàng này rất tốt bụng.

Hazz...

Mỗi khi Thẩm Tường không được như ý, cô vô cùng muốn có một người đàn ông, xuất hiện bên cạnh.

Chẳng qua...

Thôi, có đàn ông càng đau đầu hơn không có.

Chỉ sau một chầu rượu, Thẩm Tường và Đinh Thục đã không khác gì anh em tốt.

Đinh Thục vẫn ít nói như trước, trái lại hình như Thẩm Tường nói nhiều hơn.

Có lẽ do uống say, nên Thẩm Tường giải bày hết những phiền lòng trong công việc cho Đinh Thục nghe.

Mà phản ứng của anh là... yên lặng, liên tục yên lặng.

Vừa ngơ vừa ngu ngốc.

Phải nói rằng hai người đều uống rượu, lại là cô nam quả nữ, không xảy ra chuyện gì mới lạ.

Sau khi hai người về nhà, Thẩm Tường phát hiện Đinh Thục ở sát vách cô.

Cô tới nơi này lâu thế, vậy mà vẫn không biết. Quả thực quá hổ thẹn với hàng xóm.

Đầu óc Thẩm Tường to ra, lục lọi chìa khóa nửa ngày cuối cùng cũng không tìm được, cuối cùng dứt khoát không tìm nữa, nói với Đinh Thục: "Hì, chàng trai! Đầu tôi đau quá, đi nhà anh xem thử nhé! Nói không chừng chìa khóa của tôi bên nhà anh đó!"

Thẩm Tường quả nhiên uống say rồi.

Đinh Thục tội gì phân rõ phải trái với một người đng say chứ. Cô muốn đi thì đi thôi.

Nhưng sau khi Thẩm Tường bước vào căn phòng sát vách, cô phát hiện ra một sự thật kinh khủng.

Thế giới này thực sự quá không công bằng.

Rõ ràng đều la giáo viên, sao phòng của Đinh Thục còn lớn hơn phân nửa phòng cô ở hồi năm nhất nhỉ? Không chỉ thế, còn hiện đại hóa, lắp đặt thiết bị tối tân nữa.

Thẩm Tường vừa ước ao vừa ghen tị xoay người lại, rất muốn chà đạp cái tên này.

Dáng người cô thấp, mà Đinh Thục thì không cao lắm, song cũng hơn 1m8.

Thẩm Tường nhón chân lên, véo mặt Đinh Thục. Không ngờ xúc cảm không tệ lắm.

Thế này trái lại khiến Thẩm Tường cảm thấy hơi kỳ quái.

Đã lâu như vậy cô vẫn chưa từng ngắm mặt mũi Đinh Thục đó. Lần nào anh cũng mặc áo sơ mi to đung, đeo kính đen.

Cho dù là nam thần, cũng bị che kín rồi.

Rượu thực sự có thể tiếp thêm can đảm.

Thoáng chốc Thẩm Tường đoạt mắt kinh của Đinh Thục.

Không ngờ, diện mạo anh không tồi. Tuy không đẹp trai từ cái nhìn đầu tiên, cũng không có nét đao hoa như bạn trai tiền nhiệm của cô, nhưng càng nhìn càng thấy thoải mái. Nhất là đôi mắt ấy, mơ mơ hồ hồ, mang theo chút vô tội và ngây ngô.

Lúc đó Thẩm Tường nổi tâm tư muốn bắt nạt người đàn ông này.

Chuyệ kế tiếp, Thẩm Tường không nhớ nổi nữa.

Có lẽ cô vừa ghen tị vưa được tiếp thêm can đảm, cũng không nhin rõ Đinh Thục rốt cuộc là cừu hay cọp, trực tiếp véo mặt anh chà đạp.

Việc này cũng thôi.

Thấy anh không nhúc nhích, mắt còn mông lung ươn ướt. Cô nuốt nước miếng một cái, muốn nếm thử mùi vị của anh.

Sau đó, Thẩm Tường hôn Đinh Thục.

Mùi vị không tệ, còn hơi ngọt ngào.

Thẩm Tường lập tức hưng phấn, kế đó cũng không thèm để ý đến sự chống cự của Đinh Thục, vài động tác đã cởi hết quần áo, đẩy ngã con cưu non đáng thương kia.

Đinh Thục đáng thương, từ hoảng hốt lo sợ đến gian nan tội nghiệp, cả người run rẩy như con cừu béo, ở trước mặt con cọp cái như ác bá kia, anh cực kỳ đáng thương thuận theo.

Về phần lần đầu tiên của hai ngươi, rất nhiều năm sau mỗi lần Thẩm Tường nhớ lại luôn cảm thấy là lạ.

Dựa theo lời Phương Nhược Cuồng nói, Đinh Thục là người rất lợi hại, sao lúc đó lại run rẩy vậy? Chẳng lẽ do cô quá man?

Nhận thức này... không hiểm sao làm Thẩm Tường hơi khó chịu.

**

Ngày hôm sau, Thẩm Tường quả nhiên hoa mắt váng đầu tỉnh lại.

Không chỉ thế, bên dưới của cô còn bủn rủn, rã rời. Dù hơn một năm cô không làm chuyện đó, nhưng cảm giác quen thuộc này làm lòng cô sáng như tuyết.

Fu**, cô ljai học theo bạn tốt của mình, chơi tình một đêm với người lạ.

Mấu chốt nhất la cô chơi tình một đêm với đồng nghiệp.

Lúc thức dậy, Đinh Thục vẫn đang ngủ say. Không những ngủ ngon mà còn giống như đang mơ một giấc mộng đẹp, thoải mái bẹp bẹp môi.

Dáng vẻ thoải mái cực kỳ ấy không hiểu sao khiến Thẩm Tường vô cung khó chịu, không chút suy nghĩ tiếp tục nhào tới... bóp mặt anh.

Nam thần ngốc quả thực bị đánh thức, bất quá không biết có phải ảo giác của Thẩm Tường không, nam thần ngốc vừa tỉnh lại, ánh mắt chợt lóe lên ý lạnh.

Tất nhiên, Thẩm Tường cho rằng là ảo giác của mình.

Nam thần ngốc vậy sao ánh mắt có thể xuất hiện vẻ điên cuồng ác liệt chứ.

Thật la, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc xoay đâu lại thấy cái tên ấy lấy chăn che kín người, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.

Thẩm Tường thực sự hết chỗ nói, trên đời này còn đàn ông ngốc thế ư?

Lại nói gần đây Thẩm Tường cảm thấy tên hàng xóm tốt bụng đó thật không tồi.

Biết nấu ăn, biết sửa vi tính, sửa TV, sửa chốt cửa, sửa bồn cầu. Hiện giwof rất nhiều gã đàn ông không đạt được tiêu chuẩn cơ bản, nhưng Đinh Thục hoan toàn có thể.

Không chỉ vậy, anh còn hết sức ngơ ngơ, ngốc nghếch.

Bình thường ngoại trừ đi dạy ra, cũng không nói chuyện với người khác, trước đây thấy Thẩm Tường, anh khá ẩn mình. Chẳng qua sau khi hai người xảy ra quan hệ, anh càng vô tình hay cố ý trốn tránh cô.

Fu**, cái tên này dường như còn cảm thấy cô chiếm tiện nghi anh đấy.

Đợi đã...

Hình như cô chiếm tiện nghi thật.

Dựa theo dáng vẻ ngốc nghếch ngơ ngơ của Đinh Thục, Thẩm Tường không chút nghi ngờ, người đàn ông này trước khi quan hệ với cô nhất định là trai lơ.

Hơn nữa, trải qua đêm đó, tâm trạng Thẩm Tường đặc biệt thoải mái.

Đinh Thục chắc chắn là phúc tinh của cô. Từ sau đêm đó, cuộc đời Thẩm Tường hình như cũng bắt đầu đổi vận.

Đầu tiên là tên học sinh nghịch ngợm kia, được sự hướng dẫn của phụ huynh ngang ngược, ở trong trừơng chặn đường Thẩm Tường nhất định bắt cô xin lỗi. Cô vốn định nhịn, song bộ dạng của học sinh đó làm cô không nhịn nổi.

Dựa vào cái gi vì công việc này mà ngay cả tiết tháo cơ bản của một giáo viên cũng vứt đi.

Tuy v không thích nghề giáo viên, nhưng cô tôn trọng ba mẹ mình, thậm chí tôn trọng những người lặng lẽ dạy dỗ học sinh hết thế hệ này tới thế hệ khác.

Là bọn họ tạo ra một nhân sinh quan chuẩn xác cho bọn nhỏ ngay tư lúc sớm nhất.

Cô vẫn cho răng, làm giáo viên không chỉ phải dạy kiến thức trong sách cho học sinh, mà quan trọng hơn là giúp học sinh tạo dựng tam quan ngay thẳng trong sáng, đời sống tình cảm nghiêm chỉnh.

Thẩm tường từ chối xin lỗi, cùng lắm dự tính xấu nhất là từ chức.

Chuyện này cô cũng đã nói với ba mẹ.

Không ngờ nhận được sự ủng hộ của hai người. Kiên quyết không tiếp tay cho kẻ xấu.

Mẹ thằng bé thấy Thẩm Tường không chịu xin lỗi bèn khóc lóc om sòm trước mặt mọi người. Còn ba thăng bé thì ở trước lớp, không chút nghĩ ngợi muốn tát Thẩm Tường một bạt tai. Mà cậu học sinh tỏ vẻ oan ức kia từ đâu tới cuối chỉ nở nụ cươi đắc ý.

Bất quá, chuyện cũng bắt đầu đảo ngược.

Mặc dù Thẩm Tường là giáo viên dạy thay, nhưng trong lòng học sinh, cô vẫn là giáo viên tốt. Cô biết chăm chú kiên nhẫn lắng nghe vấn đề của mỗi học sinh, thậm chí chưa từng kì thị học sinh kém, đều cười híp mắt với mỗi đứa trẻ.

Hơn nữa bởi vì Thẩm Tường thấp bé, mặt mũi như trẻ con, nên trông như bạn bè cùng tuổi với bọn nhỏ.

Một số nam sinh nhiệt huyết thấy có người bắt nạt cô giáo mình ở trước mặt mình, bèn ngăn cản.

"Không được đánh cô gíao chúng tôi."

Học sinh rất trong sáng, cũng là lực lượng mjanh mẽ. Bọn chúng liều lĩnh, không biết nỗi lo lắng của mọi người.

Có mấy nam sinh đi đầu, nữ sinh trong lớp cũng lên tiếng.

"Thạch Tiểu Hoa đáng ghét nhất... Cậu ấy đi học luôn hút thuốc, còn đánh bạn học..."

"Đúng vậy, cậu ấy không thèm làm bài tập, thường xuyên hút thuốc... Phiền chết đi được..."

"Bọn em đều ghét cậu ấy, chẳng biết lễ phép, chẳng biết đoàn kết với bạn học..."

Mỗi người một câu nối tiếp nhau.

"Đúng. Ngày đó bọn em đều chứng kiến, là Thạch Tiểu Hoa đi học hút thuốc. Cô giáo mới bảo cậu ấy ra ngoài dập tắt điếu thuốc..."

"Đúng... Bọn em cũng nhìn thấy..."

...

Thẩm Tường không ngờ, ở cái trường này, đồng nghiệp không ai ủng hộ hay chia tay giúp đỡ cô, vậy mà người lẳng lặng ở sau lưng ủng hộ cô lại là một đám nhỏ chưa dứt sữa.

Thẩm Tường thoáng cảm động, mà ba của cậu học sinh đó thấy thế, vân bày ra dáng vẻ kiêu căng lạnh lùng.

Xảy ra chuyện lớn tới vậy, hiệu trưởng cũng tới.

Vốn định dạy dỗ Thẩm Tường một chút, ai ngờ sự việc đảo ngược đến mức này.

Học sinh trong lớp đều nói giúp cho Thẩm Tường, nếu giờ ông ta vẫn không xử theo lẽ công bằng, nhỏ thì uy tín của ông ta không còn, mà lớn thfi dnh dự của cái trường này cũng mất.

Lúc này hiệu trưởng quyết định. Trong điều lệ quy định quản lý học sinh trung học, học sinh ở lớp học, trong trường, nơi công cộng hút thuốc lá, đều đáng bị nghiêm phạt, hạn hạnh kiểm yếu ở học kỳ đó.

Phụ huynh điêu ngoa kia không ngờ tronh nháy mắt hiệu trưởng thành cỏ đầu tường, lập tức tức giận. Miệng mắng chửi nhà trưởng, ngay tức thi cho con bọn họ thôi học.

Song đối với nhà trưởng, một học sinh xấu rời đi giống như cắt bỏ khối u ác tính, chỉ có lợi chứ không có hại.

Do đó, hiệu trưởng cung thở phào nhẹ nhõm, ký tên nhanh hơn bất cứ luc nào.

Kết quả này coi như quá tuyệt vời.

Thẩm Tường không ngờ cuộc đời cô sẽ thuận buồm xuôi gió vậy, những nỗi khổ trước đó phải chịu dứt khoát là vì giờ phút đảo ngược nay.

Tâm trạng Thẩm Tường không tệ, mà lúc tâm trạng cô không tệ, dễ dàng lâng lâng.

Chẳng hạn như nhìn thấy Đinh Thục đi ngang qua sân trưởng, cô bèn ra sức vẫy tay.

"Hi, thầy Đinh."

Tên ngốc hình như nghe được có người gọi mình, khẽ ngẩng đầu lên.

Ánh mặt trời dịu dàng rực rỡ in trên mặt anh, khiến gương mặt trông bình thường ấy như tản ra vô số hào quang.

Nhất thời, Thẩm Tường giật mình, trong lòng càng buồn bực không ngớt.

Từ khi nào cái tên này lại trở nên mê người thế.

Bởi vì lần tiếp xúc thân mật đó, Thẩm Tường thật lòng cảm thấy Đinh Thục không tồi. Gần đây, trong đầu cô toàn suy nghĩ lam sao chinh phục tên ngốc này, nên Đường Tiêu bị cô vứt ra sau ót.

Á...

Cô là ngươi phụ nữ vừa đa tình vừa tuyệt tình như vậy ư!

Bất quá tên ngốc không dễ chinh phục như Thẩm Tường nghĩ. Anh luôn là trạch nam, mặc cho Thẩm Tường chặn đường anh rất nhiều lần, đều bị anh chuồn mất.

Chẳng qua, hòa thượng chạy, miếu cũng chạy luôn sao?

Thẩm Tường cười lạnh.

Quả nhiên, tên ngốc lặng lẽ trở về. Anh còn giống như một con Hamster, trốn trong góc lặng lẽ quan sát động tĩnh của hành lang.

Dáng vẻ ngây ngô ngơ ngơ kia thực sự làm Thẩm Tường kích động muốn hung hăng bóp tên ngốc này.

Lại nói tên ngốc thấy hành lang không có ai, lập tức thở phào nhẹ nhõm, từ từ bước ra.

Mà giờ phhust này, Thẩm Tường giống như nữ bá vương trên núi xuống, vọt ra trước mặt tên ngốc.

"Ha ha ha, tôi xem anh trốn đi đâu..."

"..."

Tên ngốc quả nhiên bị dọa, lập tức xoay người bỏ chạy.

Thẩm Tường tất nhiên đoán được, nhanh chóng chạy đến trước mặt tên ngốc.

"Thầy Đinh, lẽ nào anh không phát hiện ra mình làm rơi thứ gì à?"

"Rơi? Rơi cái gì?" Mang tai tên ngốc đỏ bừng.

Vừa trắng nõn vừa đáng yêu vừa ngon miệng.

Thẩm Tường không chút đỏ mặt lấy quần lót của tên ngốc trong túi xách ra, còn đắc ý quơ quơ trước mặt anh.

"Thầy Đinh, quần lót của thầy rơi kìa."

"...."

Tên ngốc thực sự sợ hết hồn, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.

Từ trước đến nay, Thẩm Tường chưa từng thấy ai đơn thuần thế, thấy dáng vẻ bị cô bắt nạt đến mức muốn khóc của anh, cô có hcuts không đành lòng.

Đừng nói tên này khóc nhé!

Trông thấy một mảng ươn ướt dưới thấu kính, Thẩm Tường nghĩ mình đùa hơi quá rôi. Lập tứ vỗ vai Đinh Thục như anh em tốt: "Thôi, tôi trêu anh tí mà. Có gì phải sợ chứ! Không phải hci rlaf tình một đêm sao? Thấy anh sợ như vậy... lẽ nào là lần đầu tiên thật? Ha ha ha... anh bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn lần đầu tiên hả?"

Nghĩ đến anh ta là lần đầu tiên thật, không biết vì sao Thẩm Tường cứ cười ha ha.

Bất quá tên ngốc yếu đuối này cũng tức giận. Ầm một tiếng đóng sầm cửa trước mặt Thẩm Tường, mặc kệ cô gõ cửa thế nào anh cũng không mở.

Từ nay về sau, tên ngốc không thèm để ý Thẩm Tường nữa.

Thẩm Tường nghĩ đều do cái mồm thối của mình. Giờ cô biết sai rồi, đi đắc tội lạc thú duy nhất trong cuộc sống.

Tuy nhiên vì có mối liên hệ nhe vậy, nên Thẩm Tường thương xuyên len lén để ý Đinh Thục.

Lúc lên lớp, dáng vẻ anh rất đẹp trai, rất tinh thần và rất nghiêm túc, cách dạy học... nói sao đây, hơi kỳ lạ.

Song bọn nhỏ rất thích anh, thậm chí còn rất sùng bái anh.

Tên ngốc cực kỳ thần bí, hình như chưa từng nghe nói anh có thân thích gì. Thậm chí, trong trường đồn rằng anh không phải người ở đây, có người nói trên hò sơ viết là du học sinh mỹ.

Thẩm Tường càng nghĩ càng thấy tên ngốc này có rất nhiều bí ẩn, đáng để cô khám phá từng chút một.

Tốt nhất viết thành một báo cáo.

Nhưng tình cảm nam nữ, kỳ thực là chuyện như vậy.

Bất kể là nam hay nữ. Ban đầu sự yêu thích hoặc thưởng thứng dành cho người khác phái đều bắt nguồn từ lòng hiếu kỳ.

Thẩm Tường cực kỳ tò mò về Đinh Thục, đồng thời đã đến mức nhớ mãi không quên.

Thẩm Tường từng yêu đương nên sâu sắc hiểu rõ cảm giác có lẽ là thích.

Cho rằng phụ nữ đã từng bị tổn thương sẽ không gượng dậy nổi, không thể yêu nữa ư?

Bớt nghĩ đi.

Thẩm Tường vẫn tin chắc, minh sống tốt mới là một gậy giáng vào đầu đàn ông cặn bã.

Do đó cô nhìn trúng tên ngốc kia rồi, nghĩ thầm, phải nghĩ cách gì lừa anh vào bát của mình đây.

Đó là một sự khiêu chiến, bất quá Thẩm Tường tràn đầy lòng tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.