Hoàng Oanh quả nhiên là một cao thủ trong chuyện giường chiếu. Một đêm này, Phương Tử Quân được phục vụ như một ông hoàng, chơi đùa cả đêm đến gần sáng mới ngừng.
Có điều, đàn ông phát tiết quá nhiều lần thực sự cự kỳ tốn thể lực. Khi Phương Tử Quân về nhà đã mệt như chó chết.
Chẳng qua mới vừa vào cửa, liền thấy Lâm Mân Côi dụi mắt từ từ bước ra.
Hiện tại hai người nhìn nhau đã thấy ghét, nhưng bề ngoài vẫn phải duy trì sự hòa bình.
"Anh mới về hả?" Lâm Mân Côi thoáng nhìn hai mắt đầy tơ máu của Phương Tử Quân, chẳng lẽ tình trạng Trương Ngọc không mấy lạc quan, hẳn ở bệnh viện suốt đêm nên mới có dáng vẻ mệt mỏi thế.
"Ừ." Phương Tử Quân đáp một tiếng, sắc mặt mệt mỏi rã rời. "Tôi hơi mệt, đi nghỉ trước."
"Đợi đã... Mẹ anh... Mẹ anh sao rồi?" Khi Phương Tử Quân bước vào phòng khách, Lâm Mân Côi hỏi.
Cô nghĩ sớm muộn cũng chết, không bằng chết sớm siêu sinh sớm.
Lâm Mân Côi hỏi vậy, Phương Tử Quân cũng tỉnh táo lại. Tối qua Hoàng Oanh đã đồng ý giúp anh chuyển ngành. Nếu hắn không ở dưới trướng Lâm Kiến Quốc thì sợ gì Lâm Mân Côi chứ...
Vả lại có Hoàng Oanh hỗ trợ đầu tư cho hắn, tin chắc chưa tới một tháng có thể thu được kết quả, đã thế, Lâm Mân Côi chẳng còn tác dụng gì.
Nhưng Phương Tử Quân cũng là một con người cẩn thận, hắn biết trên đời này chẳng ai đáng tin hết, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Dù cho bây giờ hắn câu được Hoàng Oanh – một con cá lớn hơn.
Trước kia Lâm Mân Côi bức bách gay gắt, muốn bọn họ dọn ra ngoài, nhưng gấp gáp vậy, cả nhà bọn họ có thể dọn đi đâu.
Có điều, cũng may ông trời rủ lòng thương, Lâm Mân Côi làm Trương Ngọc bị thương, cũng coi như một cơ hôi vô cùng tốt.
Phương Tử Quân mím môi, nét mặt hết sức đau buồn.
"Tình trạng mẹ tôi quả thực không tốt lắm...Hóa ra trái tim bà không được khỏe, lần này bị hoảng sợ quá độ... Tôi phải trông nom bà cả đêm..."
Thấy sắc mặt Lâm Mân Côi trắng bệch, Phương Tử Quân lại giả vờ yếu đuối nói tiếp: "Thế này đi, Mân Côi, tôi đồng ý cân nhắc chuyện ly hôn giữa hai chúng ta, nhưng giờ cô có thể xem xét tình trạng hiện nay của mẹ tôi mà cho tôi thêm ít thời gian được không... Nếu gấp gáp dọn đi, tôi sợ sức khỏe bà... Dù gì... bà cũng đã có tuổi..."
Lâm Mân Côi im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tuy cô chẳng thích Trương Ngọc, nhưng không ác kiểu đó, ép người ta đến đường cùng, cô làm không được.
Đối với cô, dù sao trước sau gì Trương Ngọc và Phương Tử Quân cũng phải dọn ra ngoài, chỉ là sớm hay muộn thôi, Lâm Mân Côi không nghĩ nhiều.
Dù gì kết quả đều giống nhau, chỉ là thời gian dài hay ngắn.
Chẳng sao cả, tính nhẫn nại của cô rất tốt, có thể đợi tới ngày đó.
Chứ cứ như vậy, Lâm Mân Côi bỏ qua, Phương Tử Quân thì mừng thầm, quả nhiên ông trời không ưu ái hẳn, trong khoảng thời gian này, vì đã hoàn toàn trở mặt với Lâm Mân Côi, nên hắn không cần phải mỗi ngày hầu hạ Lâm Mân Côi như tổ tiên mình, nhìn sắc mặt Lâm Mân Côi đủ bề.
Hàng ngày hắn đều mượn cớ chăm sóc Trương Ngọc đi ăn chơi với Hoàng Oanh.
Quả nhiên Hoàng Oanh là bà chủ có tiền, hơn nữa là tay chơi có hạng. Ban đầu Phương Tử Quân vẫn có chút câu nệ, nhưng sau khi thấy Hoàng Oanh chơi, trái tim cũng đập thình thịch, hai kẻ ngưu tầm ngưu mã tầm mã nhanh chống lăn lộn với nhau.
Vả lại, Hoàng Oanh cũng là bà chủ hào phóng, một tuần sau, lúc hai người làm xong nằm trên giường hút thuốc, anh một hơi em một hơi, rất ngọt ngào.
Lúc này, Phương Tử Quân dè dặt đề cập chuyện mình ly hôn với vợ, muốn dọn ra ngoài nhưng không có chỗ ở.
Hoàng Oanh sững sờ, không nói hai lời chuyển cho Phương Tử Quân một căn nhà.
Căn nhà Hoàng Oanh cho hơi nhỏ hơn nhà Lâm Mân Côi, chỉ chừng một trăm mét vuông, ngoại trừ diện tích sân ra, còn hơn tám mươi mét vuông. Nhưng may mà chỗ này khá yên tĩnh, trang trí coi tạm được. Mặc dù Phương Tử Quân không hài lòng lắm, song nghĩ đến Hoàng Oanh hào phóng thế, trong lòng cũng thoải mái một tí.
Phương Tử Quân mau chóng làm thủ tục sang tên, lúc này hắn đã có kinh nghiệm. Hắn không để mình đứng tên, mà viết tên Trương Ngọc.
Hắn nghĩ lúc ly hôn với Lâm Mân Côi, chẳng may xuất hiện vài vấn đề kiểm kê tài sản, thì căn nhà này sẽ không tính là tài sản của hắn.
Thực ra, Phương Tử Quân không hề coi trọng Lâm Mân Côi, mà chỉ để ý căn hộ của Lâm Mân Côi thôi.
Lúc đó khi trang trí nhà hắn chỉ bỏ ra hai vạn, đồ đần Lâm Mân Côi còn thêm tên hắn vào giấy tờ nhà. Phương Tử Quân nghĩ, căn hộ này tuy hắn không bỏ đồng nào vào nhưng dù sao cũng là tài sản khi kết hôn, nếu hắn và Lâm Mân Côi ly hôn, thì dựa vào cái gì không được chia phân nửa chứ.
Phương Tử Quân đắc ý nghĩ vậy, mà bên này Trương Ngọc lại hơi bất mãn.
Liên tiếp mấy ngày bà ta mốc meo ở bệnh viện, con điếm chết tiệt kia chẳng them đến thăm bà ta một lần. Không chỉ thế, ngay cả con trai ruột của bà ta cũng tới sớm về sớm, mông chưa ngồi nóng đã bỏ đi.
Điều này làm Trương Ngọc thoáng thất vọng đau khổ, rốt cuộc có một ngày, bà ta túm Phương Tử Quân.
"Tử Quân, việc của con rất gấp sao? Con nghe mẹ nói..."
Phương Tử Quân gấp gáp đi hẹn hò với Hoàng Oanh, mà Trương Ngọc cứ kéo tay hắn cằn nhằn liên miên không dứt mãi.
Phương Tử Quân không kiên nhẫn, kéo tay Trương Ngọc ra khó chịu nói: "Mẹ, rốt cuộc mẹ sao vậy? Còn chuyện gì nữa không? Con bận rộn nhiều việc lắm..."
"Tử Quân." Giọng Trương Ngọc mang theo tiếng khóc. "Lẽ nào con ghét bỏ mẹ? Mẹ một mình nuôi con khôn lớn..."
Vừa nghe giọng điệu này, Phương Tử Quân biết ngay có nói thêm gì cũng không kết thúc. Hắn nghĩ có một vài việc không cần giấu Trương Ngọc, nên ngồi xuống nói cho Trương Ngọc biết.
"Tử Quân, mẹ không nghe nhầm chứ, con đã gặp một quý nhân, còn kiếm tiền mua được một căn nhà..."
Phương Tử Quân không thể nói hẳn dựa vào việc lên giường với Hoàng Oanh mới đổi được căn nhà đó, thấy vẻ mặt khen ngợi của Trương Ngọc, mặt hắn nóng rực, lập tức xoay mặt sang chỗ khác trả lời: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, căn nhà đó con để mẹ đứng tên, về sau cho dù có ly hôn với Lâm Mân Côi, chúng ta vẫn giữ lại được."
Không chỉ vậy, Phương Tử Quân còn đưa giấy tờ nhà cho Trương Ngọc giữ.
Trương Ngọc nhìn một cái, nhất thời không nén được hưng phấn, Phương Tử Quân cũng biết miệng mồm và tính nóng nảy của bà ta, sợ trong lúc nhất thời bà ta nói ra, do đó nghìn vạn lần dặn dò Trương Ngọc phải giấu Lâm Mân Côi.
Tuy Trương Ngọc cực kỳ muốn khoe khoang ở trước mặt Lâm Mân Côi, nhưng được Phương Tử Quân nói rõ chỗ lợi hại, cuối cùng đành nhịn.
Con trai bà đầy triển vọng, con nhỏ Lâm Mân Côi kia đúng là mắt chó coi thường người khác.
Đúng! Cả nhà cô ta đúng là mắt chó coi thường người khác.
Lâm Mân Côi không biết chuyện Phương Tử Quân và Hoàng Oanh cặp kè với nhau, cô bắt đầu nơm nớp sợ, sau đó không nhịn được nữa lặng lẽ đến bệnh viện xem Trương Ngọc thế nào.
Người nọ trung khí mười phần, không những vậy, còn lôi kéo một ông lão khiêu vũ, nhảy nhót tưng bừng có chỗ nào giống bệnh tình nguy kịch như Phương Tử Quân nói đâu.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Mân Côi là Phương Tử Quân lừa cô, nhưng giờ hắn lừa cô cũng vì muốn kéo dài thời gian.
Lâm Mân Côi hừ lạnh một tiếng, cứ nhìn xem hắn còn có thể kéo tới khi nào.
Bên này Lâm Mân Côi nên làm gì thì làm nấy, hiện tại cô tan sở xong, không đi trung tâm thể dục thì cũng ghé qua chỗ Phương Nhược Cuồng.
Cuộc sống không chút gợn song, hơn nữa công việc của cơ quan cũng ít, Lâm Mân Côi rất thoải mái.
Chỉ có duy nhất một điều khiến cô hơi để bụng là, từ sau khi Lâm Kiến Quốc mắng cô té tát vẫn không liên lạc với cô, có lẽ ông ta còn tức giận.
Bất quá người tức giận đâu chỉ một mình ông ta.
Lâm Mân Côi cũng mong chuyện này có thể chô ông ta một vài bài học.
Chút tiền của quốc gia không phải dễ lấy thế.
Có điều, cha con đâu thù dai.
Hôm nay, Lâm Kiến Quốc gọi điện cho Lâm Mân Côi bảo cô về nhà ăn cơm. Thấy cha hạ giọng cho một bậc thang đi xuống, tất nhiên Lâm Mân Côi thấy tốt liền thôi, tan tầm xong bèn hào hứng về nhà.
Không chỉ vậy, Lâm Mân Côi còn mua món vịt kho tương Lâm Kiến Quốc thích ăn.
Quả nhiên lúc về, Lâm Xảo đã làm xong một bàn thức ăn, đợi Lâm Mân Côi về ăn cơm.
"Ba, con về rồi." Lâm Mân Côi giơ túi vịt kho tương lên, "Ba, con có mua món vịt kho tương ba thích ăn nhất nè."
Lâm Kiến Quốc không đổi sắc mặt, nhưng giọng nói lại mềm đi vài phần, "Con bé này, mới nói con vài câu con đã giận dỗi với ba, ba chỉ muốn tốt cho con thôi..."
"Vâng vâng vâng... Con biết con biết..." Lâm Mân Côi không muốn vì chuyện Phương Tử Quân mà cãi nhau với Lâm Kiến Quốc nữa, lập tức cúi đầu nói phải.
Hai cha con rất lâu không ăn cơm chung, Lâm Kiến Quốc có thói quen khi ăn món vịt kho tương sẽ uống vài hớp rượu, Lâm Mân Côi cũng vui vẻ nhìn ông ta thảnh thơi.
Chẳng qua vừa cầm ly rượu lên đã bị một cái tay của Lâm Xảo ngăn lại.
"Anh còn muốn uống rượu, cẩn thận gan của anh đấy, còn nữa, món vịt kho tương này vị quá nồng nhiều dầu mỡ, không sợ gan anh nhiễm mỡ sao..."
Lâm Xảo nói xong không chỉ lấy lại ly rượu của Lâm Kiến Quốc, còn cất luôn món vịt kho tương Lâm Mân Côi mang tới.
Lâm Xảo xoay đầu lại, thấy nét mặt Lâm Mân Côi hơi lạnh, bèn giải thích: "Mân Côi, con đừng để bụng, dì không muốn ba con bị bệnh, sức khỏe ông ấy vốn không tốt... vẫn nên ăn chút cháo trắng rau dưa thì hơn..."
Lâm Xảo giải thích như thế, Lâm Mân Côi còn có thể nói gì.
Chỉ là chẳng biết có phải ảo giác của cô không hình như có một vài thứ không thích hợp.
Ngày trước, Lâm Kiến Quốc ăn đồ ăn không nên ăn, Lâm Xảo cũng sẽ nổi giận. Song khi đó, Lâm Mân Côi không nghĩ ngợi gì, cho tới hôm nay. Giây phút ấy đột nhiên Lâm Mân Côi có cảm giác là lạ.
Vì cô đang yêu nên cả người đều nhạy cảm ư?
Cũng may song gió này nhanh chóng qua đi, cơm nước xong, hai cha con vừa ăn dưa Hami vừa nói chuyện phiếm.
Lúc này Lâm Mân Côi mới biết nguyên nhân Lâm Kiến Quốc nhượng bộ.
"Lần trước, Trương Khoa của cục Nhân sự báo tin cho ba hay, nói muốn chuyển Phương Tử Quân đến cụ kiểm toán. Cục Kiểm toán nói thế nào cũng tốt hơn cục Lâm nghiệp, nhất là dưới tình huống quan hệ căng thẳng kiểu này, bất quá Lâm Mân Côi hơi ngạc nhiên: "Chuyện này là sao ạ?"
Lâm Kiến Quốc lắc đầu, lấy khăn giấy lau nước dưa dính trên tay, "Trương Khoa chỉ nói chung chung do việc công, nhưng có tin nội bộ là Thị trưởng Hoàng bổ nhiệm hắn... Thật không ngờ, thằng ranh này lại tìm được cây đai thụ như vậy..."
Lâm Kiến Quốc nói xong, Lâm Mân Côi hơi hiểu ra.
Khó trách hắn dứt khoát nói sẽ cân nhắc chuyện ly hôn, hóa ra đã sớm tìm được đường lui. Việc này rất giống với tính cách của Phương Tử Quân, thế cũng tốt, chỉ cần không dính dáng đến gã cặn bã ấy nữa, bảo Lâm Mân Côi làm gì cũng được.
"Đúng rồi, lát nữa Thanh Thiển tới, nó muốn xin lỗi con, chị em với nhau không thể thù dai..."
Trong lúc Lâm Mân Côi thở dài một cái, bỗng nhiên Lâm Kiến Quốc thản nhiên ném một quả bom hẹn giờ.