Lâm Mân Côi đưa Trương Ngọc đến bệnh viện kiểm tra, mới phát hiện đối phương ngất vì đói quá. Lần này khiến Lâm Mân Côi rất đỗi kinh ngạc. Từ lúc cô và Phương Tử Quân ở riêng, cũng không quan tâm Trương Ngọc ra sao rồi.
Không phải người mình để ý, tại sao phải quan tâm chứ.
Nhưng, không ngờ, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, Trương Ngọc lại có thể rơi vào cảnh túng quẫn, lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng đói đến mức ngất xỉu.
Lâm Mân Côi thổn thức không thôi.
Đúng lúc đó, bác sĩ tới hỏi Lâm Mân Côi một ít tình huống cơ bản. Dù gì Lâm Mân Côi cũng là một người sỉ diện, sợ Trương Ngọc tỉnh dậy cắn cô là con dâu bà ta, dựa theo tính tình bà ta, nhất định sẽ huyên náo tới độ mọi người đều biết.
Nghĩ vậy, Lâm Mân Côi bèn ra ngoài mua chút đồ cho Trương Ngọc.
Mặc kế thế nào, không thể để người ta chết đói trước, đúng không?
Lâm Mân Côi vừa xách đồ vào bệnh viện, vừa gọi cho Phương Tử Quân.
Tên khốn này, ngay cả mẹ mình đói đến vào bệnh viện cũng không quan tâm ư?
Lâm Mân Côi liên tục gọi mấy cú điện thoại, nhưng Phương Tử Quân không nhận. Thậm chí còn tắt máy.
Lâm Mân Côi nghiến răng nghiến lợi, lại không còn cách nào, đành nhắn tin cho hắn, bảo hắn tới chăm sóc mẹ hắn.
Cô tự thấy mình hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Lúc vào phòng bệnh, Trương Ngọc bị hạ đường huyết đã yếu ớt tỉnh lại.
Thấy Lâm Mân Côi, quả nhiên không cho sắc mặt tốt.
Đáng lẽ Trương Ngọc còn nằm trên giường hấp hối, khi thấy Lâm Mân Côi, bỗng nhiên bà ta giống như được tiếp thêm vô số sức lực, điên cuồng nhào tới chỗ Lâm Mân Côi.
"Con khốn này! Giờ mày xuất hiện trước mặt bọn tao làm gì? Đều tại con khốn này hại tao thành như thế."
Trong nháy mắt, Lâm Mân Côi rất muốn phủi tay bỏ đi.
Trên thế giới này, làm kẻ xấu đơn giản hơn làm người tốt nhiều.
Lâm Mân Côi thầm cười lạnh một tiếng, cũng không có kình già yêu trẻ, chỉ chậm rãi đi tới trước mặt Trương Ngọc, lắc lắc túi đồ ăn: "Ê... muốn ăn không? Một bó tuổi rồi, tôi khuyên bà đừng lộn xộn nữa..."
Sắc mặt bà ta đen kịt, miễn cưỡng chống người dậy, vung tay lên muốn tát Lâm Mân Côi.
Nhưng Lâm Mân Côi đâu có ngốc, nhìn thấu hành động của Trương Ngọc, lập tức linh hoạt né qua một bên.
Trái lại Trương Ngọc mệt tới thở hồng hộc, cuối cùng vẫn không đánh được cô, chịu không nổi nằm sấp trên giường, thở dốc từng cơn.
Dù sao cũng là một người già.
Lâm Mân Côi thầm nghĩ, thế giới này có một số người luôn như vậy, vừa đáng thương vừa đáng ghét.
Lâm Mân Côi tự nói với mình, thôi, đừng so đo với một người vô tri. Sau khi đưa túi trên tay cho Trương Ngọc bèn chuẩn bị rời đi.
Trương Ngọc chắc đói lắm, nhìn Lâm Mân Côi một cách cảnh giác, cuối cùng lấy bánh bao ăn ngấu nghiến.
Dáng vẻ đói tới phát điên kia đập vào mắt Lâm Mân Côi, khiến cô càng thêm ngạc nhiên. Rốt cuộc Trương Ngọc đã xảy ra chuyện gì? Sao rơi vào tình cảnh chật vật thế?
Bất quá, Lâm Mân Côi không phải người có lòng hiếu kỳ quá mạnh.
Nhất là thấy người từng bắt nạt mình sống không tốt, tâm trạng tiểu thị dân[1] tiêu chuẩn của cô cũng trỗi dậy.
[1]Tâm trạng tiểu thị dân: ý chỉ tật xấu thâm căn cố để của thị dân tầng dưới xã hội. Chẳng hạn như vô cùng tính toán được mất, vì lợi ích trước mặt mà tính toán chi li, ánh mắt thiển cận, thiếu hụt phán đoán lợi ích lâu dài; Trong quan hệ giữa người với người có tâm lý ngờ vực vô căn cứ mạnh mẽ, thiếu cảm giác tin cậy; vì lợi ích cá nhân hi sinh lợi ích tập thể, vì lợi ích trước mắt hi sinh lợi ích lâu dàu..v.v...
Quả nhiên kẻ thù sống không tốt, mới là thời điểm mình sống tốt nhất.
Bất quá, có lẽ cô vui vẻ quá sớm, đối với Lâm Mân Côi mà nói, chuyện xui xẻo hôm nay không chỉ dừng ở đây.
"Tôi đi đây." Lâm Mân Côi vẫy vẫy tay, tính phóng khoáng rời đi.
Nhưng còn chưa tới cửa, chợt nghe một tiếng ây da của Trương Ngọc.
Lâm Mân Côi cảnh giác xoay đầu lại, nhưng không tiến lên vội mà dè dặt nhìn Trương Ngọc.
"Cô dám chơi tôi... cái bánh bao này không vệ sinh..."
Lâm Mân Côi tưởng Trương Ngọc muốn lừa mình.
Dù sao, dựa theo tính tình Trương Ngọc nhất định sẽ làm thế.
Lâm Mân Côi đoán đúng. Ban đầu, Trương Ngọc thật sự tính như vậy.
Hiện tại, bà ta nghèo rớt mồng tơi, không nhà, không tiền, con trai cũng không cần bà ta.
Cuộc đời bà ta vẫn còn dài, không muốn sống tiếp như thế, ít nhất phải kiếm chút tiền.
Vừa vặn Lâm Mân Côi mang đồ ăn đến, Trương Ngọc chợt nhanh trí, tại sao không bắt chẹt Lâm Mân Côi chứ.
Dù gì gia cảnh Lâm Mân Côi tốt, mười ngàn cũng được, một trăm ngàn cũng được. Đối với bọn họ mà nói, căn bản chỉ là một bữa ăn sáng.
Trương Ngọc nghĩ vậy, nên ăn mấy miếng bánh liền bắt đầu giả vờ đau bụng.
Nhưng bà ta tuyệt đối không ngờ là, sau khi bà ta kêu đau hai tiếng, bụng lại đau thật.
Lần này bà ta hoàn toàn không phải đóng kịch, đau thật đó.
Thật ra, khoảng thời gian trước đó có đôi lúc bà ta cũng bị đau bụng, bất quá bà ta uống chút thuốc đau bụng xong trong chốc lát khỏe rồi, lần này, bà ta cũng nghĩ uống mấy viên thuốc là được.
Đưa tay về phía cửa, đầu đầy mồ hôi, giọng nói Trương Ngọc tràn ngập sự van xin, "Thuốc... tôi đau quá... đau quá."
Ở khoảng cách gần, Lâm Mân Côi cũng nhìn thấy mồ hôi lạnh trên mặt Trương Ngọc. Lần này cô bị dọa.
Nếu bà ta đóng kịch, vậy chắc chắn có thể nhận giải Oscar.
Lâm Mân Côi lập tức ấn chuông gọi bác sĩ. Sau khi bác sĩ kiểm tra đơn giản cho Trương Ngọc, sắc mặt lại không thư giãn như cô tưởng, chỉ xoay người nói với Lâm Mân Côi: "Cô là người nhà bà ấy?"
Lâm Mân Côi hơi do dự, khẽ cắn môi, gật đầu: "Cứ cho là vậy đi... Đúng rồi, bác sĩ, bà ta bị sao thế?"
Bắc sĩ lắc đầu, nhìn bệnh nhân một cách thương hại: "Giờ chúng tôi chưa thể xác định. Tôi đề nghị bệnh nhân làm kiểm tra cặn kẽ, tôi nghi ngờ... tôi nghi ngờ bệnh nhân bị ung thư dạ dày."
"..."
Lần này, Lâm Mân Côi không dám trì hoãn, điên cuồng gọi điện cho Phương Tử Quân.
Gã Phương Tử Quân này nhất quyết không mở máy, Lâm Mân Côi gấp đến độ xoay vòng, cuối cùng nhớ ra Phương Tử Quân còn một cô em gái Phương Tử Dao. Nhất thời thử tìm số Phương Tử Dao trong danh bạ.
May mà không tính là xui xẻo, Lâm Mân Côi tìm được số của Phương Tử Dao.
Gọi điện xong, Lâm Mân Côi không chần chừ dựa theo phân phó của bác sĩ, đưa Trương Ngọc đi làm kiểm tra.
Sắc mặt bà ta trắng bệch, nhưng cũng không ngốc, nắm tay Lâm Mân Côi, hung hăng hỏi: "Tôi bị sao hả? Không phải tôi chỉ đau bụng sao? Tôi uống thuốc là được... Cô đi lấy thuốc cho tôi đi..."
Lâm Mân Côi rất muốn nói bà không phải bị đau bụng, chắc bà bị ung thư dạ dày.
Nhưng nhìn người nọ, lúc này thực sự rất đáng thương.
Câu nói kia dạo một vòng trong miệng Lâm Mân Côi nhưng chẳng thốt ra được.
Cô hít sâu một hơi: "Bà không cần lo lắng, không có chuyện gì cả. Bác sĩ chỉ kiểm tra theo lệ, tôi gọi điện cho Tử Dao rồi, cô ta lập tức tới ngay."
Không phải Lâm Mân Côi không quả quyết, mà vì nà ngoại Lâm Mân Côi mất do ung thư dạ dày.
Lúc ấy, cả nhà đều giấu bà ngoại, chỉ sợ sau khi biết chân tướng bà sẽ không chấp nhận được, tâm trạng bỗng chốc suy sụp, cũng bất lợi cho việc trị liệu.
Chẳng qua, cuối cùng có một lần, Lâm Kiến Quốc lỡ miệng nói ra.
Bà ngoại vốn cởi mở, hay nói, chỉ sau một đêm, thân thể giống như hoàn toàn bị phá hủy vậy.
Chưa quá ba tháng, liền nhắm mắt xuôi tay.
Cho nên, tuy Lâm Mân Côi không thích Trương Ngọc, nhưng mỗi người đều có cái chết riêng, dù cô có không thích người ta đi nữa, cũng không nhẫn tâm khiến bà ta chết nhanh hơn.
Kiểm tra hết mục này tới mục khác.
Có lẽ vì khẩn trương, nên Trương Ngọc nhanh chóng không đau nữa.
Tuy nhiên lúc Phương Tử Dao chạy tới, bà ta òa khóc ngã vào lòng con gái.
Phương Tử Dao vừa trấn an Trương Ngọc, vừa nhìn Lâm Mân Côi bằng ánh mắt căm thù, nổi giận mắng: "Cô lại bắt nạt mẹ tôi... Cô có còn là người không! Cô bắt nạt một người già..."
Lâm Mân Côi thật sự có nỗi khổ không nói ra được.
Nhưng may mà, cô quá khen rồi.
Không rảnh cãi nhau với Phương Tử Dao, cô nhìn phòng xét nghiệm, chần chờ một giây nói: "Trước hết cô đưa mẹ mình về nghỉ đi. Một lát nữa, cô ra ngoài một chuyến..."
Cũng có thể do con gái trấn an, Trương Ngọc mệt mỏi cả ngày, bác sĩ cho thuốc, tuy bà ta rất hồi hộp nhưng không chịu được nỗi mệt nhọc, cuối cùng nặng nề thiếp đi.
Lúc này, đã 12 giờ khuya, Lâm Mân Côi tìm một chỗ vắng vẻ gửi tin nhắn cho Phương Nhược Cuồng, vừa chờ Phương Tử Dao quay lại.
Quả nhiên, Phương Tử Dao vừa ra tới liền bắt đầu tính sổ với Lâm Mân Côi.
"Cô đang tính toán cái gì thé! Nghe nói cô ầm ĩ muốn ly hôn với anh tôi? Cô nên biết thỏa mãn chứ... Anh tôi tốt tới vậy... Còn nữa... cô đối xử với mẹ tôi thế nào? Sao bỗng dưng mẹ tôi vào bệnh viện..."
Phương Tử Dao vẫn miệng lưỡi sắc bén như trước. Chỉ tiếc, Lâm Mân Côi ở bệnh viện mấy tiếng, chạy đông chạy tây, tâm tình không tốt bao nhiêu.
Tính nhẫn nại dùng hết rồi, cô nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, mới chậm rãi bình phục.
Vươn ngón tay ra ngăn Phương Tử Dao nói.
"Tôi chỉ nói hai câu. Câu thứ nhất, tôi và Phương Tử Quân đã sớm ở riêng,ly hôn là chuyện tất nhiên." Thấy Phương Tử Dao biến sắc, Lâm Mân Côi lập tức không chần chờ, tiếp tục câu thứ hai: "Mẹ cô có thể bị ung thư dạ dày, tốt nhất cô tiết kiệm chút sức lực tranh cãi với tôi đi."
Ở mặt nào đó mà nói, Phương Tử Dao còn không bằng Phương Tử Quân, cả về tâm cơ lẫn năng lực khi gặp chuyện, dù sao cô ta chỉ là cô gái trẻ tuổi mới bước ra xã hội. Vừa nghe Lâm Mân Côi nói vậy, cô ta lập tức hoang mang.
"Cô... cô nói cái gì..."
"Giờ tôi chưa thể xác định. Chẳng qua lúc nãy tôi có xem những mục kiểm tra... rất có thể... là ung thư dạ dày... Không chỉ là ung thư dạ dày... có lẽ còn là giai đoạn cuối... đợi ngày mai có kết quả mới biết..."
Thoáng cái Phương Tử Dao ngồi bệt xuống đất.
"Làm sao bây giờ... Chị dâu... chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lâm Mân Côi cũng không biết phải làm sao. Phải biết rằng, thời điểm mấu chốt thế này, Phương Tử Quân lại không ở đây.
"Như vậy đi." Lâm Mân Côi nghĩ ngợi, coi như mình làm nốt việc tốt cuối cùng, "Cô có biết anh cô thường ở đâu không? Cô đi tìm anh ta xem... Tôi gọi điện mà anh ta không bắt máy... Mẹ cô xảy ra chuyện lớn thế... dù sao anh ta cũng là con trai bà ấy, chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp hay..."
"Đúng! Đúng! Đúng..."
Phương Tử Dao giống như được đánh thức, vội vàng gật đầu.
Giờ phút này, cô gái trẻ không ngờ, người phuj nữ trước kia bị cô ta nhục mạ, lại là người tốt cứu gia đình họ.
Phương Tử Dao vội vàng muốn bò dậy, nhưng chân mềm nhũn rồi, vẫn lo Lâm Mân Côi giúp cô ta một phen mới đỡ cô ta đứng dậy được.
"Em đi tìm anh em... Chị dâu... chị đợi em một chút... em đi nhanh thôi..."
Lâm Mân Côi vốn muốn đi, nhưng lúc này bị Phương Tử Dao túm lấy không đi được.
Cuối cùng, cô nghĩ dù sao cũng giúp cả đêm rồi, thôi vậy.