Mân Côi

Chương 5



Lâm Mân Côi giống như trúng tà vậy, chẳng biết sao cô không quên được cảm giác tối đó gã phò mã kia hôn cô.

Tê tê dại dại, rõ ràng là người xa lạ, lại làm cô cảm thấy thân thể hai người quen thuộc, phù hợp biết nhường nào.

Lâm Mân Côi nghĩ có lẽ vì thể xác và tinh thần của mình đều trổ mã hoàn thiện, mà nam nữ trưởng thành đại khái đều có bản năng dục vọng của mình.

Cô không cảm thấy suy nghĩ này của mình đáng xấu hổ, còn hơn Phương Tử Quân giả vờ dịu dàng rồi âm thầm đâm một đao sau lưng, cô nghĩ mình cũng không tệ.

Trong lúc cô mơ hồ, chị Oa đã kéo tay cô nhiệt tình đón cô vào.

"Ôi chao, phu nhân, lần trước ngay cả tiền phòng ngài cũng không trả đã đi mất, làm hại người ta lo lắng có phải bất mãn với phò mã của bọn tôi không?"

Chị Oa vừa nói thế, trong đầu Lâm Mân Côi liền nghĩ tới gã phò mã nằm trên người cô, ma sát chưa được mấy cái đã phun ra mất. Mói nghĩ như vậy, đúng là hơi bất mãn.

Nhưng đổi một hướng khác suy nghĩ, mình là cô gái qua miệng Phương Tử Quân thì kinh tởm đến mức vừa cởi đồ đã mềm nhũn, mà cô lại khiến một người đàn ông bộc phát lửa dục nhanh chóng phun ra ngoài, đây không phải khía cạnh thỏa mãn lòng hư vinh của cô gái như cô sao.

Vừa nghĩ vậy, Lâm Mân Côi muốn gặp gã phò mã kia lần nữa.

Hắng giọng một cái, Lâm Mân Côi xoay mặt sang chỗ khác nói: "Cái đó, tôi muốn người lần trước, đúng rồi, hắn tên gì?"

Chị Oa sững sờ, lập tức cười phong tình vạn chủng, "Hắn tên là Jack, tôi dẫn cô đi tìm hắn."

Ánh đèn trên hành lang rất mờ, Lâm Mân Côi xoay đầu nhìn thấy nụ cười mập mờ của chị Oa.

Chẳng biết sao cô cảm thấy nụ cười của chị Oa hơi là lạ.

Bất quá, rất nhanh, chị Oa nắm tay cô đi đến căn phòng lần trước. Cô còn chưa kịp do dự, chị ấy đã đẩy cô một cái, đồng thời tặng cô một câu giống như lần trước.

"Chúc ngài tối nay vui vẻ."căn phòng rất quen thuộc, mùi hương trong phòng càng quen thuộc hơn, có điều quen thuộc nhất vẫn là người đàn ông tựa bên cửa sổ.

Ngọn đèn trong phòng rất mờ, Lâm Mân Côi hết sức vui lòng, cô không muốn để phò mã thấy thân thể mập mạp của mình. Về bản chất, xác thực cô cũng là một cô gái hư vinh, nghe giọng phò mã đã biết hắn tướng mạo hán hẳn thuộc loại điển trai, bằng không cũng sẽ chẳng được chọn vào Sweet cat.

Cô muốn để lại ấn tượng tốt cho người đàn ông điển trai này, đây là lòng hư vinh của phụ nữ mà.

Thấy cô bước vào, người đàn ông tựa bên cửa sổ kia tiến lên đón, không biết có phải ảo giác của Lâm Mân Côi không, cô cảm thấy giọng hắn hơi khẩn thiết.

"Phu nhân, ngài tới rồi?"

"Ừ." Lâm Mân Côi thoáng ngượng ngùng, co rụt trên sô pha, trong phòng lại rất tối, nhưng cô cảm giác được hắn đang đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

Hắn không vừa tới liền dán lên người cô, mà ngược lại cách cô một khoảng. Khoảng cách này không tính là xa, bởi cô có thể ngửi được mùi cỏ xanh nhàn nhạt trên người hắn.

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy mùi này chẳng hiểu sao đã lấy lòng cô.

"Tôi...tôi là Mân Côi." Lâm Mân Côi khẩn trương nắm tay, khi cô khẩn trương thân thể luôn luôn run rẩy, kể cả giọng nói.

Phò mã cười cười, hình như hắn đang pha chế, "Chúng ta rất xứng đôi đấy, tôi là Jack."

Hắn cười, giọng nói đậm chất từ tính, như rượu tháng năm dịu ngọt mà nồng nàn.

Trong nháy mắt, Lâm Mân Côi muốn biết rốt cuộc hắn có dáng vẻ thế nào.

Nhưng cô có chút không dám, cô xoay đầu sang chỗ khác, bỗng nhiên trên tay ấm áp, phò mã nắm tay cô, "Phu nhân, nếm thử rượu này đi."

Đây chẳng phải Laobaigan lần trước để tăng thêm can đảm sao?

Bản chất của Lâm Mân Côi chính là một thổ phì viên, không hiểu biết nhiều về rượu, nhưng uống vào, sự tinh khiếp, hương thơm và độ trượt khiến cô hài lòng bẹp môi một cái. "Uống rất ngon."

"Cảm ơn." Phò mã nắm tay cô không buông, còn khẽ vuốt mu bàn tay cô.

Đây là một ám chỉ, khi đàn ông muốn phụ nữ bao giờ cũng theo thói quen bắt đầu từ một số chi tiết nhỏ.

Chẳng biết có phải do uống rượu không, Lâm Mân Côi dần dần thả lỏng.

"Tại sao anh làm nghề này?" Cô không nghĩ đây là một nghề tốt, tuy cô không kỳ thị, song nếu người đàn ông của cô làm nghề này, chắc cô sẽ không tiếp nhận nổi.

Phò mã không trực tiếp trả lời, trái lại hỏi cô, "Ngài rất trẻ, sao ngài lại tới đây?"

Lâm Mân Côi lại uống một ngụm, bắt đầu ngà ngà say, cô cảm thấy mình mặt đỏ tim đập nhanh, lá gan nhỏ cũng to hẳn.

Người đàn ông bên cạnh thơm quá, cả người đều tản ra mùi vị rất ngon, Lâm Mân Côi cười hì hì, tựa vào người phò mã một chút, miệng mơ hồ không rõ nói:

"Anh biết không? Tôi mới kết hôn một tuần đấy."

"Ồ..." Phò mã nâng âm cuối, dường như hơi kinh ngạc.

"Nhưng, hôm qua tôi phát hiện chồng tôi và người bạn thân nhất của tôi vụng trộm với nhau, hắn nói tôi rất béo, rất kinh tởm, ngay cả đè tôi ra cũng không muốn."

Lâm Mân Côi càng nói càng uất ức, cô và Phương Tử Quân ở bên nhau, cô đã dùng tình cảm chân thành của mình. Lần đầu cô yêu đương, Phương Tử Quân dịu dàng, am hiểu lòng người thế, cô cho rằng mình tìm được bạch mã hoàng tử rồi, song đâu ngờ người mình gặp lại là một tên mặt người dạ thú.

Lâm Mân Côi thoáng muốn khóc, trái tim thiếu nữ của cô cứ thế vỡ tan tành.

"Tôi thừa nhận tôi béo... Nhưng lẽ nào béo là sai ư? Thực ra tôi không trách hắn ngoại tình... chỉ trách hắn lừa dối tôi, hắn vì tương lai của mình mà cưới tôi, dung sự dịu dàng của hắn lừa tôi, rõ ràng không thương tôi, sao lại giả vờ thâm tình chân thành chứ..."

Lâm Mân Côi hít mũi một cái, cảm thấy nước mắt rơi đầy mặt. Bỗng nhiên cô nhấc người lên ngồi trong lòng phò mã, níu cổ áo hắn, "Anh nói xem có phải tôi rất nặng không? Chồng tôi không muốn chạm vào tôi... chỉ có thể tới tìm..."

Lâm Mân Côi nói xong, nước mắt rơi lã chã.

Cô đúng là rẻ mạt mà, rẻ mạt vô cùng.

Ngay cả bản thân cô còn khinh bỉ chính mình nữa kìa.

"Đừng khóc." Gương mặt chợt ấm áp, Lâm Mân Côi sững sờ, trong lúc còn chưa kịp phản ứng, làn môi lại ấm áp, một mùi hương dịu ngọt của rượu vọt tới trước mặt.

Phò mã không nói lời an ủi cô, chỉ bế cô lên.

Đã lớn chừng này, Lâm Mân Côi còn chưa từng được đàn ông ôm kiểu công chúa đấy.

Cô tự biết trọng lượng của mình dọa người, đàn ông bình thường không bế nổi, cho nên mặc dù luôn ước ao có dáng người nhỏ nhắn đáng yêu như trong ti vi, song cho tới bây giờ cũng chỉ là một phen tưởng tượng đẹp đẽ. Cô chưa từng nghĩ đến trên thế giới này có một người đàn ông có thể bế cô.

Mặt cô đỏ không ngớt, níu ống tay áo người đàn ông, giọng hơi yếu ớt: "Anh... anh đừng, khổ cực thế..."

Chẳng hiểu sao Lâm Mân Côi cảm thấy xấu hổ, nếu cô có làn da trắng xinh đẹp như búp bê thì tốt biết bao.

Phò mã cười, cúi đầu hôn lên khuôn mặt chán nản của cô.

"Không khổ cực, bởi vì là em, nên chẳng khổ cực chút nào."

Lần này là lời ngon tiếng ngọt của phò mã khiến trong lòng Lâm Mân Côi hơi ngọt ngào, giờ khác này cô giống như đang nằm mơ.

Mơ mình là một cô công chúa được hoàng tử bảo vệ, hắn hôn cô, sau đó cởi quần áo cô, đặt cô lên chiếc giường trải đầy hoa hồng, hôn cô yêu cô và hứa với cô lời hẹn trăm năm.

Đợi dưới người là một mảng lạnh lẽo, Lâm Mân Côi từ trong giấc mộng đẹp đẽ hồi phục tinh thần.

Tay sờ được một vài thứ lạnh buốt có hình dáng, cô ngẩn người, "Đây là gì vậy?"

Trong bóng tối lờ mờ, người đàn ông nắm tay cô, lấy thứ phủ kín mặt giường, mỉm cười, "Tặng cho ngài."

Lâm Mân Côi cầm lấy, sờ thứ đặt trước mắt, cẩn thận xem xét, hóa ra là một đóa hồng.

Cô đã từng ảo tưởng đên đầu tiên của mình có thể trải đầy hoa hồng trên giường, cô cho rằng đó là mơ, kết quả là thật.

Trong lòng Lâm Mân Côi càng thêm ngọt ngào, nên khi phò mã hôn môi cô, cô đè nén sự ngượng ngùng, từ từ nghênh đón.

Lâm Mân Côi hôn một cách trúc tắc, cô chỉ khẽ liến môi phò mã. Phò mã bị cô liến, động tác dịu dàng triền miên trước đó bỗng chốc trở nên hung ác hẳn, dường như hắn biến thành một con người khác, nhanh chóng đẩy cô, dè cô ngã lên chiếc giường phủ đầy hoa hồng.

"Anh..." Lâm Mân Côi cảm thấy phò mã không giống như đang hôn cô, mà giống như đang cắn nuốt cô hơn. Cô vừa nói, đầu lưỡi hắn lập tức linh hoạt chui vào, cuốn lấy đầu lưỡi Lâm Mân Côi mút, mơ hồ còn có cảm giác cắn nuốt, Lâm Mân Côi nhanh chóng thở dốc.

May mà, hắn bỏ qua cho cô.

Nhưng rất nhanh cô phát hiện, hắn chỉ dời trận địa mà thôi.

Mơ mơ màng màng, Lâm Mân Côi biết tối nay sẽ mất đi cái gì, nhưng quái lạ là, cô chẳng có cảm giác nhiều lắm.

Không sợ hãi, không áy náy, chỉ có nụ cười đắc ý trên khóe môi.

Đàn ông có thể làm loạn bên ngoài, tại sao cô không thể?

"Á.." Khoảnh khắc thân thể bị xuyên thấu, cô cảm giác được người đàn ông trên người đã cứng nhắc trong chốc lát, cô cho rằng mình dọa hắn rồi, còn ráng nhịn cơn đau đớn không ngớt khép chân lại, ngầm khích lệ hắn. Phò mã cũng nhanh chóng chú ý, hắn nắm chân cô bắt đầu ra sức, gần như muốn khảm cô vào lòng hắn, hung hăng ôm cô lại hôn một trận không đầu không đuôi.

"Em yêu, tôi rất vui, em yêu, tôi rất yêu em."

Đàn ông luôn có đặc tính giống nhau, lời ngon tiếng ngọt và động tình gần như đều theo bản năng.

Có điều đối với cô mà nói, thích hư vinh, thích nghe những lời hay, cũng là bản năng.

Do đó mặc dù biết đó là giả, lời nói của đàn ông dưới giường không thể tin được, chứ đừng nói ở trên giường.

Song vào giờ khác này Lâm Mân Côi vẫn len lén nhếch khóe môi.

Cuộc đời cô có thể được một người đàn ông, còn là người đàn ông có tướng mạo tốt nói những lời này cũng thỏa mãn rồi.

Trong lòng vui vẻ, cho dù thân thể vẫn còn hơi đau đớn, nhưng Lâm Mân Côi lại dốc hết toàn lực theo đối phương tiến vào thế giới sắc dục.

Bất quá, thật ra cô vẫn muốn nói, kỹ thuật của gã phò mã này hình như không giỏi cho lắm, đương nhiên cũng có thể vì lần đầu tiên của phụ nữ chắc đều như thế, mới đầu nóng bỏng vọt vào, sau đó hắn một mạch đấu đá tưng bừng. Chẳng qua có lẽ do thân thể cô quá tốt, cơn đau rát kia nhanh chóng biến mất, trong lúc xâm nhập hết lần này tới lần khác, Lâm Mân Côi cũng cảm nhận được thân thể dần tê dại.

Lâm Mân Côi chịu không được rầm rì, cô vai to eo thô, có lẽ do giọng nói giòn giã vừa ngọt ngào nên phò mã vừa nghe giọng cô, giống như uống phải thuốc kích thích vậy, động tác ngày càng điên cuồng mạnh mẽ. Lâm Mân Côi bị chọc đến mức rõ ràng có chút chịu không nổi, nhưng cảm giác thân thể được lấp đầy kia xác thực quá tuyệt vời, đồng thời cô còn có thể theo động tác của phò mã tìm chút vui sướng cho bản thân, rất tốt rất tốt.

Thời điểm hưng phấn nhất, cô túm vai người đàn ông, hét một tiếng, móng tay bấu vào thịt.

Phò mã co rụt lại, dường như chẳng quan tâm đến đau đớn, ôm chân cô tới trước ngực, gập chân cô thành đủ dạng hắn thích, lại hung hăng đâm vào, trong lúc đó còn biến hóa không ngừng mọi loại tư thế.

Cuối cùng Lâm Mân Côi chết lặng, cả người bị va chạm đến mê man, thân thể đón nhận từng cơn sóng thủy triều.

Giây phút ấy trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ, rốt cuộc cô đã hiểu thế nào là vì tình dục mới yêu rồi. Thân thể sảng khoái, người đó lại tốt đẹp, trong lòng cũng sẽ nổi lên một tia quyến luyến.

Mà điều này dường như rất phổ biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.