Man Hoang Hành

Chương 23: Tiến thối (thượng)



Dịch và đề tự: Đình Phong
Nhóm dịch: Thanh Vân Môn
***

Chén rượu nhạt đưa tiễn anh hùng
Ma giáo yêu nghiệt chẳng thể dung
Há miệng ngẩng đầu ta uống cạn
Hồng nhan chờ đợi phút tương phùng.


Trăng sao tỏa sáng, cảnh đêm yên tĩnh mà đẹp, thời gian lặng yên trôi qua, mọi người ở chỗ này chờ một lúc, Vạn Kiếm Nhất ngẩng đầu nhìn sắc trời nói: "Giờ Tý đã tới, xem ra vị sư đệ kia tới không được rồi, chúng ta đi thôi."

Mọi người không nói gì tự mình di chuyển, trong đó Điền Bất Dịch nhịn không được quay đầu nhìn Hồng Kiều phía xa xa, Thương Tùng trên mặt mang theo một tia cười lạnh, hiển nhiên là rất xem thường Thúc Thường gặp việc lùi bước.

Về phần những người khác, ngược lại biểu lộ không có nhiều biến hóa.

Nhưng mắt thấy sắp ly biệt, nhìn Vạn Kiếm Nhất đi qua cùng Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương đứng cùng một chỗ, Thủy Nguyệt cùng Tô Như sắc mặt vẫn là có chút tái nhợt lên. Cho dù họ luôn luôn giữ bình tĩnh nói chuyện, khóe mắt cũng hơi hơi co quắp một cái, im lặng không nói.

Vạn Kiếm Nhất rồi lại dường như không có bi thương gì, chỉ mỉm cười chắp tay với mọi người, vừa muốn nói chuyện nhưng lúc đó bỗng nhiên nghe Hồng Kiều xa xa truyền lại tiếng la to mang theo vài phần cấp bách: "Đừng đi a, ta đến rồi!"

Điền Bất Dịch mãnh mẽ xoay người, vui mừng hiện rõ trên mặt nói: "Chính hắn đã đến."

Mọi người cùng nhìn lại quả nhiên thấy một bóng người từ Hồng Kiều xa xa chạy nhanh tới, khi tới gần ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt đúng là Thúc Thường. Chỉ nghe hắn không thở nổi, hiển nhiên đoạn đường chạy trốn đến đây đã toàn lực ngự kiếm, trên mặt cũng mang thêm vài phần vội vàng.

Chỉ thấy hắn chạy nhanh đến trước người Vạn Kiếm Nhất, trong lòng vội vàng thậm chí ngay cả việc chào hỏi Đạo Huyền cùng các người khác cũng không có để ý, liền từ trong ngực móc ra một phong thư, đưa cho Vạn Kiếm Nhất nói: "Vạn sư huynh, cái này đúng, đúng thư cha ta tự tay viết."

Vạn Kiếm Nhất nhìn hắn một cái rồi đưa tay nhận lấy mở thư ra, mượn ánh trăng nhìn một hồi sau đó nhẹ gật đầu với Thúc Thường nói: "Nếu sư thúc đều không có dị nghị, vậy ngươi theo chúng ta cùng đi đi."

Thúc Thường thở phào nhẹ nhõm, coi như rốt cuộc bỏ xuống được tảng đá lớn lúc này mới hồi phục tinh thần, sau đó mới chú ý đám người chung quanh, vội vàng chào từng người. Cuối cùng tự nhiên là đi đến đứng chung một chỗ với Điền Bất Dịch.

Điền Bất Dịch nhìn hắn trên mặt lộ ra vài phần vui vẻ nhưng lập tức nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống như là có chút tức giận, thấp giọng nói: "Ta nói lần này đi Man Hoang là vô cùng hung hiểm, ngươi cuối cùng có biết không?"

Thúc Thường giờ phút này thở dốc một hơi nhẹ gật đầu nói: "Ta tự nhiên biết rõ đấy."

Điền Bất Dịch trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Vậy ngươi vì sao còn vội vàng tới đây, không sợ chết sao?"

Thúc Thường hừ một tiếng hỏi ngược lại: "Chính ngươi cũng ở trong đây, như thế nào còn hỏi lại ta, ngươi có sợ chết không?"

Điền Bất Dịch tức giận nói: "Nói nhảm, người đang yên lành ai không sợ chết, bất quá chuyện này trọng đại, hoàn thành Thanh Vân Môn thiên thu cơ nghiệp, ta thân là Thanh Vân đệ tử, đương nhiên nghĩa bất dung từ*." (*: không thể chối từ, nguyên văn hay hơn)

Thúc Thường nói: "Lão tử cũng là Thanh Vân đệ tử!"

Điền Bất Dịch xùy cười một tiếng nói: "Nhưng mà Vạn sư huynh là tự tìm đến ta, ta tất nhiên không thể chối từ, thế nhưng hắn rõ ràng không có tìm ngươi, ngươi không nên tiếp cận đến. Cái này vạn nhất tại Man Hoang có gì ngoài ý muốn, ngươi... Những thứ khác không nói, ngươi đối với sư thúc làm sao đây?"

Thúc Thường bỗng nhiên trầm mặc lại, một hồi lâu không nói chuyện. Điền Bất Dịch ngơ ngác một chút, cảm giác mình dường như nói sai cái gì rồi, cười khan một tiếng nói: "Làm sao vậy?"

Thúc Thường lắc đầu, bỗng nhiên thở dài, thấp giọng nói: "Là ta trở về quỳ cầu mấy canh giờ, cuối cùng lại cùng cha ta nói đến sùi bọt mép, hắn mới cho phép đấy."

Điền Bất Dịch nói: "Ngươi vì cái gì mà nhất định phải tới?"

Thúc Thường nhìn về đêm tối vô tận hư không bên ngoài Hông Kiều, im lặng một lát rồi nói: "Lưu sư huynh chết yểu, cha ta muốn vị trí thủ tọa Phong Hồi Phong sau này giao lại cho ta, nhưng không minh bạch không thể phục chúng, trong nội tâm của ta cũng băn khoăn. Dù sao vẫn muốn đi làm một phen đại sự, làm cho toàn bộ người Phong Hồi Phong đều thấy được, ta mới có thể đứng thẳng người mà không thẹn với lương tâm."

Điền Bất Dịch nhìn hắn thật lâu, không nói gì nữa sau đó một lúc với vỗ vỗ bả vai Thúc Thường, hắn cũng nở nụ cười nhẹ gật đầu.

Vạn Kiếm Nhất phía trước chấn động tay áo, đi đến giữa Hồng Kiều, chắp tay đối diện với ba người Đạo Huyền, Thủy Nguyệt, Tô Như, mỉm cười nói: "Tốt rồi, thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên đi."

Thủy Nguyệt đi về phía trước một bước, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt ý bảo Tô Như đem chén rượu phân tại trước mặt năm vị đồng môn lại rót đầy rượu ngon "Thanh Trúc" chỉ có ở Tiểu Trúc Phong, sau đó cùng Tô Như thối lui đến bên cạnh Đạo Huyền, vẻ mặt nghiêm túc cất cao giọng nói: "Vạn sư huynh, chư vị đồng môn, lần đi Man Hoang đường xa gian nguy, đôi câu vài lời không thể nói hết tâm ý, trước lấy một chén rượu nhạt chúc chư vị sư huynh lên dường may mắn. Chỉ mong lịch đại Tổ Sư bảo hộ, chư vị sư huynh chiến thắng trở về, lập được bất thế công lao sự nghiệp, làm Thanh Vân rạng rỡ!"

Nàng thanh âm trong trẻo lại có tuyệt thế dung mạo nhìn tựa như tiên tử, mà phía trước nàng đột nhiên gió núi lạnh thấu xương thổi qua Hồng Kiều, thổi vào vạt áo mọi người tung bay phần phật dường như cũng cảm giác được điều gì.

Cảnh đêm càng tối, ánh trăng như nước, Vạn Kiếm Nhất hăng hái nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên cười dài một tiếng, âm thanh trong sáng nâng chén hướng lên trời.

Đám người Thương Tùng đều là như thế, một lát sau cả năm người cùng ngửa đầu đem chén rượu ngon kia uống một hơi cạn sạch.

Thiên địa trời cao chợt lặng im, trăng sao tỏa sáng chiếu xuống nhân gian.

Mây xanh phía trên, hướng phía Hồng Kiều tiêu sái áo trắng, huynh đệ kề vai sát cánh.

Đạo Huyền đứng yên lặng một bên nhìn một màn này, khuôn mặt trầm mặc rồi lại cắn chặt răng, hai cánh tay trong ống tay áo nắm thật chặt. Mà bên cạnh hắn, Tô Như lấy tay che miệng không nói nên lời.

Thủy Nguyệt vẻ mặt ảm đạm lại ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên thân Vạn Kiếm Nhất đều là kính ngưỡng hâm mộ.

Vạn Kiếm Nhất tiện tay ném chén rượu kia vào vực sâu vạn trượng, sua đó chắp tay cất cao giọng nói: "Rời đi!"

Từng tiếng rít gào, chỉ nghe tiếng rồng ngâm kiếm quang xanh biếc hào quang lập lòe, nam tử áo trắng kia ngự kiếm dựng lên lại càng không lưu luyến bay thẳng phía chân trời, tại phía sau hắn, bốn đạo kiếm quang đồng thời lóe sáng, rực rỡ vô cùng ầm ầm hướng lên trời xanh như mực đậm.

Bầu trời mênh mông cảnh đêm bao la bát ngát, nam nhi một khắc này nhiệt huyết hiên ngang mà đi, thiên địa vạn vật không sợ nơi nào.

Chỉ còn lại ánh trăng tịch mịch trên Hồng Kiều.

Tô Như đột nhiên nấc lên một tiếng, nhào vào trong ngực sư tỷ, âm thanh nghẹn ngào. Thủy Nguyệt ôm chặt nàng, cùng Đạo Huyền đứng cách đó không xa đang ngắm nhìn thật sâu những quang huy lập lòe càng ngày càng xa.

***

Hướng tây bắc Thanh Vân Sơn, có một hạp cốc quanh năm sương mù không tiêu tan, từ đó nhìn lên dãy Thanh Vân nhất mạch hùng vĩ kéo dài vạn dặm như nối liền nhưng thực ra giữa các mạch vẫn có một đoạn khoảng cách. Hạp cốc không lớn nhưng khí hậu thoải mái sảng khoái, hai bên sơn mạch kéo dài núi rừng rậm rạp ướt át, tiếng dã thú vang lên khôn dứt.

Các dòng nước tích góp từ các cơn mưa men theo các khe rãnh chậm rãi chảy xuống phía dưới trông như từng mảnh vải đẹp mắt. Ngẫu nhiên có những đóa hoa dại sống ở khe núi, một đoạn chạc cây duỗi ra khe nước, cây xanh hoa hồng bên cạnh nước chảy mà hơi rung rung, các giọt nước bay múa tạo thành một vòng màu hồng trong núi.

Các dòng nước tích góp từ các cơn mưa men theo các khe rãnh chậm rãi chảy xuống phía dưới giống như từng mảnh vải thật đẹp mắt. Ngẫu nhiên có những đóa hoa dại sống ở khe núi, một đoạn chạc cây duỗi ra khe nước, cây xanh hoa hồng bên cạnh nước chảy mà hơi rung rung, các giọt nước bay múa rơi trúng cánh hoa tạo thành một dải màu hồng đẹp xiết.

Trong hạp cốc có một dòng sông nhỏ chảy xiết, bọt nước văng lên bờ đá tung tóe tăng thêm sương mù trong hạp cốc, ánh mặt trời xiên đến đây tạo thành một dảy cầu vồng bảy màu, mặc dù so với Hồng Kiều kém về khí thế nhưng thực sự có một phen đẹp mắt vừa lòng.

Dân chúng xưa nay kính ngưỡng những vị "thần tiên" trên Thanh Vân Môn, mà Thanh Vân lục cảnh Hồng Kiều lại càng là đại danh đỉnh đỉnh nên có vài người biết chuyện đem nơi đây đặt thành "Cầu vồng cốc", coi như lấy ý cảnh từ Hồng Kiều mà đặt tên. Bất quá danh tự nghe êm tai nhưng cầu vồng trong thung lũng thâm sơn thường ngày không có người lui tới nên thập phần yên tĩnh.

Bất quá mấy ngày nay, hạp cốc vang lên tiếng động rầm rĩ nhất là hai ngày qua, hai bên bờ sông cầu vồng cốc xuất hiện không ít bóng người, đều là Ma Giáo bại lui trong cuộc chiến tại Thanh Vân.

Tại rất nhiều giáo đồ Ma Giáo đều mang theo sắc mặt hoảng sợ chưa hoàn hồn, sau khi chiến bại tại cuộc chiến Thanh Vân bọn hắn một lòng muốn nhanh nhanh trở về Tây Bắc Man Hoang, nếu lưu lại hạp cốc cũng chỉ là tạm thời sau đó liền rời đi.

Bất quá trong đó cũng có nhóm người không giống bình thường, cả đám kéo đến là chiếm một mảnh địa bàn mạnh mẽ phô trương cùng đề phòng sâm nghiêm làm cho người ta không dám lại gần chính là đội ngũ của Quỷ Vương Tông.

Bên trong trung tâm trận thế này có một kiện lều vải.

Hôm nay mấy nhân vật Ma Giáo hết sức quan trọng đều tụ họp nơi đây, Quỷ Vương của Quỷ Vương Tông khí tức vẫn rất yếu ớt, sắc mặt không có nhiều chuyển biến tốt đẹp được tiểu Vạn nâng đỡ nữa nằm nửa ngồi trên ghế. Mà phía trước hắn còn có hai nhóm người, bên trái là tứ đại Thánh Sứ Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, trong tay Thanh Long nâng một cái vò gốm ngọc bích, sắc mặt ngưng trọng ngồi nghiêm nghị ngay ngắn còn ba người khác thì đứng phía sau hắn.

Bên tay phải Quỷ Vương thì ngồi ba người, trước nhất là Độc Thần môn chủ Vạn Độc Môn mà phái sau hắn là một nam một nữ thập phần trẻ tuổi ước chừng hai mươi.

Quỷ Vương ho khan hai tiếng phá vỡ trầm mặc, ánh mắt quét qua mọi người lập tức rơi trên nam tử trẻ tuổi phía sau Độc Thần nói: "Ngọc Dương, tìm được di hài sư phụ ngươi chưa?"

Người này chính là Ngọc Dương Tử đệ tử của Đoàn Hậu môn chủ Trường Sinh Đường, nhìn qua trẻ tuổi tuấn lãng nhưng giữa lông mày có một cỗ lệ khí, bất quá tại trước mặt các lão tiền bối Thánh Giáo ánh mắt có chút khẩn trương co quắp nói: "Còn không thấy." Nói xong mặt lộ vẻ phẫn nộ cắn răng nói: "Chỉ sợ hơn phân nửa bị những tên Thanh Vân mang đi."

Quỷ Vương yên lặng lắc đầu, lại nhìn đến thiếu nữ cuối cùng vô cùng kiều mị hỏi: "Tam Diệu, sư phụ ngươi như thế nào rồi?"

Nữ tử tên Tam Diệu này trên mặt lướt qua một tia ảm đạm thấp giọng nói: "Sư phụ người tại trong trận chiến bị Thanh Vân tặc tử dùng Tru Tiên kiếm đánh lén, chẳng những gãy một cánh tay còn chịu nội thương nghiêm trọng, sau đó hôn mê đã lâu, chỉ sợ...chỉ sợ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.