Man Hoang Hành

Chương 58: Tuyệt thế (hạ)



Dịch giả: hoangtruc

Thánh điện Man Hoang đã hoàn toàn chìm trong hỗn loạn, chỉ có chính điện nguy nga hùng vĩ bên này tạm thời vẫn còn gió êm sóng lặng với hơn mười cao thủ của ba môn phái đang bên trong. Cách chính điện khoảng hơn trăm trượng là tòa Tu La tháp có hình thù kỳ quái, quỷ dị trong Ma giáo.

Bên dưới chân tháp có tám chín cao thủ đứng vững, đều là cao thủ chịu trách nhiệm trông coi tòa Tu La tháp này. Chỉ là bao nhiêu năm qua, dường như chưa từng có người có ý đồ phá hư tháp này, cho nên khoảng thời gian dài những người này đến trông coi đều gần như đã sớm chết lặng vì không có gì để làm. Hôm nay Thánh điện Man Hoang đột nhiên sinh biến, ở Tu La tháp cũng nhìn thấy mọi việc rõ ràng. Nhất thời toàn bộ hộ vệ đều khẩn trương, có người còn kêu gọi giám sát chặt chẽ Tu La tháp.

Ai mà ngờ luân phiên biến hóa, từng tràng kêu la chém giết, khói lửa ngập trời đều là ở mấy điện trọng yếu như Giảng Kinh điện, Luân Hồi điện, căn bản không người nào bước đến ngó qua Tu La tháp. Tình hình tòa tháp lúc này không khác gì tại chính điện, hỗn loạn tứ phía lại nhưng nơi đây vẫn đặc biệt tĩnh lặng tựa như đã bị người ta quên lãng.

Đám thủ vệ nhìn nhau, đều thấy được vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Không thể tưởng được ngay cả kẻ thù từ bên ngoài đánh vào, lại không đến phá tòa tháp này, như không thèm để ý tới. Sau một lúc lâu, có người mở miệng nói: “Bên kia cấp thiết như vậy, có lẽ kẻ thù từ ngoài đánh vào nên không kịp trở tay. Chúng ta không qua cứu viện một chút sao?”

Lập tức có người không chấp nhận đề nghị đó: “Không thể làm vậy được, chức trách của chúng ta là thủ vệ tháp này. Vạn nhất có người đánh lén Tu La tháp thì làm sao?”

Có người bên cạnh cười nhạo: “Kẻ nào tới đây chứ?”

Tên còn lại nói: “Như vậy không tốt sao?”

Sau một lúc, một tên hộ vệ lão luyện thành thục mở miệng nói: “Đừng nói nữa, Giảng Kinh điện và Luân Hồi điện cách chỗ chúng ta quá xa. Cho dù có qua được tới đó cũng vô dụng, chi bằng thủ ở đây, đừng nhiều chuyện. Ngược lại nếu có người đánh chính điện gần chúng ta, như vậy thì cũng không ngại ứng cứu một phen.”

Đám thủ vệ đều gật đầu, hiển nhiên cảm thấy đề nghị này không tệ. Thế nhưng có người thở dài than: “Vậy hẳn không có khả năng rồi. Các ngươi không nhìn xem mấy người đứng trong chính điện là kẻ nào sao? Đều là cao thủ tinh nhuệ Thánh giáo ta, ngoài ba vị Môn chủ của ba đại môn phái, còn có ba vị Thánh sứ đại nhân. Có gia hỏa đui mù ăn tim gấu gan báo nào dám đến trêu chọc bọn họ sao?”

Chỉ là đám thủ vệ này còn đang sôi nổi bàn luận thì trên không trung đột nhiên vang vọng tiếng rít gào, bầu trời trở nên sáng sủa, rồi một cái bóng trắng từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng xuống ngay trước chính điện Thánh điện Man Hoang.

Thậm chí mọi người còn không nhìn rõ được tướng mạo người áo trắng này. Chỉ thấy bóng trắng chớp động, người nọ đã lướt tới cửa lớn chính điện, trái một chưởng phải một cước, đánh cho hai tên thủ vệ cửa lăn quay ra đất, nhanh như chớp đá bay vào trong đại điện, lập tức chấn nhiếp toàn trường.

Bên ngoài Thánh địa không một tiếng động, sau đó chỉ thấy một tiếng cười trong trẻo, một nam tử tuấn dật mày kiếm mắt sáng xuất hiện. Hắn đứng ngay cửa lớn chính điện, vạt áo tung bay, tiêu sái bất kham, mang theo một thanh thần binh xanh biếc. Hắn nhìn mọi người, phất tay cười vang: “Chư vị huynh đài, từ biệt ở Thanh Vân, đã lâu không gặp.”

Trong đại điện, toàn bộ xôn xao.

***

Tại một nơi ở Ma Sơn, Thương Tùng đang dán sát người trên một cành cây đại thụ cành lá sum xuê cách Tu La tháp hơn mười trượng, không biết đã lặng yên ẩn núp từ lúc nào. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, hai mắt chằm chằm xuyên qua đám lá cây xanh um rậm rạp, nhìn đám thủ vệ dưới chân Tu La tháp kia.

Hắn giữ lấy cái tư thế này từ rất lâu rồi. Tuy rằng dưới khoảng cách xa như vậy, dù hắn khẽ nhúc nhích người vài cái cũng khó bị đám thủ vệ dưới chân Tu La tháp phát hiện ra, nhưng hắn vẫn căng cứng lấy thân mình không chút động đậy.

Chỉ khi ánh lửa phía xa xa lóe sáng lên, cả người hắn mới khẽ run lên nhè nhẹ. Sau đó, tiếng kêu, tiếng quát mắng, rồi đám khói lửa bốc lên ngày càng nhiều trong vô số cung điện của Thánh điện Man Hoang, sắc mặt hắn mới tái nhợt hơn. Trong mắt đầy vẻ lo lắng, hắn nhìn chằm chằm vào tòa Tu La tháp, miệng vô thức lẩm bẩm: “Đi đi, đi nhanh đi!”

Đám thủ vệ Tu La tháp tuy đồng loạt nhìn ra phía xa xa kia, đồng thời bàn luận xôn xao, còn có mấy người quả thật cũng muốn rời đi nhưng cuối cùng lại bị người kéo lại.

Tâm tình Thương Tùng chìm xuống, hắn nắm chặt cành cây đến nỗi không phát giác ra mình đã để lại vài vết hằn trên nhánh cây.

Ánh lửa và tiếng kêu gào ở nơi rất xa xôi. Thế nhưng Thương Tùng lại nhưng cảm thấy ngọn lửa kia đang cháy trong ngực mình, máu tươi bắn ra trong quá trình chém giết như ai đó cầm thiết kiếm cắt lấy máu thịt mình. Hắn nhìn về phía xa xa, nhìn thấy một nhóm rất đông yêu nhân Ma giáo chen chúc mà đi thật kinh người. Đầu cuối cùng của đám người bên kia, nơi mà hắn không nhìn tới được lại như được phản chiếu rõ ràng trong ánh mắt hắn, nơi đó chỉ có ba người.

Sau một khắc nữa thôi, sẽ có vô số kẻ hung ác vây giết ba vị sư đệ của mình. Vừa nghĩ đến lúc này hẳn bọn họ đã bị phát hiện, đang quát tháo đánh nhau kịch liệt, đang phải đổ máu, đang liều lĩnh dùng mạng mình ngăn cản đám yêu nhân Ma giáo cùng hung cực ác kia, Thương Tùng cảm thấy máu huyết toàn thân như bị lửa cháy thiêu đốt. Lúc bọn hắn đang phải dốc sức liều mạng, thì mình lại không việc gì cả, an ổn trên cây nhìn xuống.

Một ý niệm đáng sợ quanh quẩn trong đầu hắn không đi. Chết còn không sợ thì hắn còn sợ cái gì nữa? Dù có rơi vào địa ngục, hắn cũng không sợ bị liệt diễm thiêu đốt, nhưng hắn lại sợ đồng bạn vì hắn mà liều mạng chết trận, còn bản thân là kẻ vô tích sự, vẫn đang không làm được chuyện nên làm, có lỗi với kỳ vọng của bọn họ.

Trong lòng hắn điên cuồng gào thét: "Đi a, đi a."

Nhưng đám người dưới chân Tu La tháp vẫn không rời đi.

Gân xanh bên tóc mai của Thương Tùng nổi lên từng sợi, phập phồng nhấp nhô. Ngay khi hắn gần như không nhịn được mà định xông tới đánh giết, thì cái bóng trắng kia vừa hiện thân, như thần binh từ trời giáng xuống xuất hiện trước Thánh điện Ma giáo.

Vạn Kiếm Nhất như vô tình nhìn thoáng qua Tu La tháp, rồi thét dài một tiếng, lật tay rút kiếm ra. Trảm Long trong tay, lập tức vạn đạo ánh kiếm xanh biếc, kiếm khí trùng thiên. Hắn một người một kiếm ương ngạnh, không chút sợ hãi bước vào trong đại điện, đón lấy hơn chục cao thủ mạnh nhất trong Ma giáo hiện nay.

Chỉ một lát sau, ngoài đại điện truyền ra vô số tiếng gào thét điên cuồng thấu trời. Tiếng gào rú điên cuồng cùng với cuồng phong tràn ra như muốn xé rách cả không gian, khiến đám người dưới chân Tu La tháp đều biến sắc.

Đám thủ vệ liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía đại điện chỉ cách họ hơn trăm trượng nhưng chỉ với một người làm phong vân biến sắc. Cũng không biết ai hô lên một tiếng, tất cả mọi người lập tức rút binh khí ra rồi rống giận vọt về phía đó.

Thương Tùng nhìn cái bóng tráng tiêu sái không bị trói buộc, luôn dũng cảm tiến tới dù cho có là vực sâu vô tận trước mặt cũng không thể cản được hắn. Cái bóng dáng được bao trùm bởi kiếm quang xanh biếc kia nhanh chóng lao vào trong gió lốc cuồng liệt. Hai mắt Thương Tùng đỏ lên, hắn gầm lên một tiếng dữ tợn, lấy hết sức lực ép bản thân thu ánh mắt lại, rồi chăm chú vào Tu La tháp cách hắn hơn mười trượng.

Trong lòng hắn như đang gầm rống với chính mình một tiếng: “Thương Tùng! Không làm được, thì đi chết đi!”

Lời thề yên ắng vang trong lòng, hắn bay xuống thân cây, đi tới Tu La tháp dọc theo một con đường kín đáo được ngắm nghía từ trước.

***

Ánh kiếm xanh biếc tung hoành ngang dọc, Vạn Kiếm Nhất bay thẳng vào. Trong chốc lát, mọi người chỉ còn nhìn thấy kiếm quang phô thiên cái địa đầy trời, như thác lũ cuồn cuộn mà tới, thanh âm như sấm, thế như thủy triều điên cuồng, đúng là chỉ bằng vào một thanh kiếm đã cuốn toàn bộ người trong đại điện vào đó. Từng người nơi này đều có cảm giác như bị kiếm quang cuồng dã bất kham nhằm vào, nhất thời tất cả đều lùi lại.

Một người một kiếm, Vạn Kiếm Nhất thật sự cùng một lúc phát động công kích đến hơn mười cao thủ Ma giáo này. Dũng khí mạnh mẽ, kiếm thế cường đại khiến người người kinh hãi.

Nhưng mười người trong đại điện này gần như toàn bộ cao thủ tinh nhuệ của Ma giáo, người nào người nấy đều có một thân đạo hạnh cao cường, há có thể dễ dàng đối phó như vậy?

Vừa bắt đầu vì mất cảnh giác nên bị một kiếm đầy táo bạo của Vạn Kiếm Nhất bức lui, lập tức mười mấy người gào thét giận dữ, đồng loạt tế ra binh khí pháp bảo phản công lại Vạn Kiếm Nhất.

Khi bóng dáng Vạn Kiếm Nhất xuất hiện, Chu Tước đang ở phía sau đám người, một thân hắc y với tấm lụa đen che mặt chợt chấn động. Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào Vạn Kiếm Nhất, như thể đến lúc này vẫn không tin vào những gì nhìn thấy. Nhưng mọi thứ trước mắt hiển nhiên lại vô cùng chân thật. Vạn Kiếm Nhất cười dài liên hồi, dù trước mắt đã bị đám cao thủ Ma giáo vây công nhưng hắn vẫn tiến thoái đúng mực, thân hình tiêu sái.

Một thanh Trảm Long Kiếm trong vạn đạo kiếm quang xanh biếc không khác gì một con Bích Long, lắc đầu vẫy đuôi bề nghễ thế gian, thản nhiên không thèm để kẻ địch phía trước vào trong mắt.

Phía trước chỉ có người của ba đại phái Ma giáo xuất thủ, ba vị Môn chủ lại đứng một bên cau mày quan sát. Còn ba vị Thánh sứ Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước vẫn chưa ra tay.

Thanh Long đứng cạnh Chu Tước, nhìn một hồi rồi đột nhiên hừ một tiếng, gã thấp giọng nói vừa đủ để Bạch Hổ và Chu Tước bên cạnh nghe được: “Người này tên là Vạn Kiếm Nhất, chính là một nhân vật thiên tài trong lớp trẻ của Thanh Vân Môn. Ngày đó trong cuộc chiến tại Thanh Vân, ta có gặp qua người này, không tưởng được hắn lại to gan lớn mật, dám một đường xâm nhập vào Man Hoang, còn nhảy vào trong Thánh Điện của ta.”

Bạch Hổ giận tím mặt, bước ra một bước, giận dữ nói: “Quả nhiên là đám tay sai của lũ chính đạo Trung thổ, để tự tay ta giết tên này!”

Chu Tước đứng cạnh khẽ run người, nhưng không đợi nàng nói chuyện, Thanh Long đã kéo Bạch Hổ lại đồng thời đưa mắt nhìn trận đại chiến.

Chẳng biết tại sao, nhìn tình cảnh Vạn Kiếm Nhất bị đám người vây công như vậy lại không bị rơi vào thế hạ phong, kiếm quang xanh biếc tỏa sáng vạn trượng, mỗi lần ngang dọc lại rít lên như tiếng sấm ì ùng trong mưa gió mênh mông. Lại thêm bóng áo trắng tiêu sái nhìn rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều như một vị Chiến thần.

Thanh Long nhìn xem một lát, đột nhiên sợ hãi: “Chuyện gì xảy ra? Người này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đạo hạnh lại có thể tinh tiến đến như vậy?”

Trong lòng gã còn có một thanh âm rống gào: “Người này có tài năng tuyệt thế đến vậy, nếu tương lai còn cầm cổ kiếm Tru Tiên trong tay thì có kẻ nào trong thiên hạ dám không khuất phục? Thánh giáo ta nguy rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.