Bị người ôm lên chặt chẽ vững vàng hôn một trận, lúc được buông ra Chu Khang lại mềm nhũn, sau đó được bố trí ở trên nệm dưới bóng cây.
Mông Khác dàn xếp người xong, rất nhanh kéo tới tấm gỗ lớn, chính là thớt gỗ Chu Khang bảo hắn làm. Nhấc thớt gỗ lên đặt vững, Mông Khác lại bê tới một chậu to tóp mỡ. Sau đó, kiếm ra khỏi vỏ, tay giơ lên, trước mắt Chu Khang chỉ còn lại từng ánh từng ánh kiếm lòe lòe. Ánh kiếm qua đi, trên mặt thớt đã sạch sẽ rồi, trong chậu đất bên cạnh lại chứa nửa chậu tóp mỡ được băm nhỏ làm nhân bánh.
Sau tóp mỡ là một miếng thịt lợn lớn, gần một, một cân rưỡi, bởi vì thịt heo con mềm, nên cả da và mỡ đều cho vào băm, rất nhanh lại có nửa chậu thịt làm nhân bánh.
Băm thịt xong, Mông Khác quay đầu nhìn về phía Chu Khang.
Chu Khang rất muốn che mặt. Tướng quân, vẻ mặt xin được nhận chỉ thị cùng đòi thưởng cho này không hề ăn khớp chút nào với khuôn mặt uy vũ thô bạo kia của ngài! Còn có, bảo kiếm gia truyền của Mông gia mang ra thái rau cắt thịt thật sự không có vấn đề gì sao? Kiếm kia trong tay ngài đã đoạt đi bao nhiêu mạng người rồi? Nghĩ đi, không 1000 cũng đến 800. Mà ngài ra chiến trường chỉ có một năm! Tính cả người cha anh dũng vô địch diệt sáu nước đánh đuổi Hung Nô của ngài nữa? Còn có ông nội cụ nội của ngài nữa, mỗi người đều đủ trở thành sát nhân...
Chu Khang thật sự che mặt rồi. Mỗi ngày Mông tướng quân cầm thần binh lợi khí đã giết vô số người cắt thịt thái rau, mà cậu lại ăn được đương nhiên say sưa ngon lành, hạn cuối đã âm thầm chết mất lúc nào vậy!
Mông Khác không hiểu Chu Khang xoắn xuýt, vẫn cứ nhìn chòng chọc người không tha.
Chu Khang ngồi dậy lau mặt một cái, sau đó như không có chuyện gì xảy ra trồng một gốc cải thảo, từ cây nhỏ rất nhanh thành cây cải thảo to. Vãi ra vài hạt rau cần tây, trồng một mảnh nhỏ rau cần. Lại rắc chút hạt giống hẹ, thu được một nắm lớn rau hẹ tươi mềm. Rau hẹ để lại một ít thúc giục lưu giống, Chu Khang cân nhắc, quyết định chờ chút nữa ăn cơm xong mở một khối đất nhỏ trồng rau hẹ, dù sao loại cây như hẹ này cắt ngọn, gốc giữ lại lại mọc ra ngọn mới, mỗi lần thúc giục lưu giống cũng phiền phức.
Như vậy bữa tối đã xác định rồi. Hoành thánh nhân tóp mỡ cải thảo rau hẹ, sủi cảo nhân thịt lợn cần tây.
Trộn nhân nhào bột như thường rất dễ dàng, cái khó là ở cán vỏ. Sủi cảo thì dễ rồi, cán qua loa một chút cũng không có vấn đề, nhưng vỏ hoành thánh thì không được, cán vỏ không tốt lúc luộc sẽ bị rách.
Thấy Chu Khang cán vỏ khổ cực, Mông tướng quân đã nghĩ tiếp nhận. Tước ra một cái chày cán bột, nhéo một ít bột lăn dài cắt thành miếng nhỏ, học dáng vẻ của Chu Khang đè chày lên, bắt đầu cán.
Nhìn bộ dáng Mông tiểu tướng quân như lâm đại địch đầu đầy mồ hôi không nắm chắc được kỹ năng cùng với đống bột vật lộn, anh zai Chu lập tức cảm thấy thăng bằng. Hóa ra tiểu tướng quân cũng không phải vạn năng, nhìn đi, ngoại trừ không sinh được con, hắn cũng sẽ không cán được vỏ hoành thánh!
Một lần hấp sủi cảo chừng trăm cái, một nồi luộc hoành thánh cũng tầm trăm cái.
Chu Khang cán da cán đến nhũn cả tay, lúc ăn cơm có chút không bê được bát. Cậu là cố ý làm thêm nhiều bánh hơn. Cậu không biết lượng cơm của tiểu tướng quân rốt cuộc là bao nhiêu, nhưng lần trước ăn hơn một trăm cái sủi cảo còn có vẻ chưa đủ no, mười lăm cái sủi cảo cậu ăn bữa tối cũng là nhờ Tướng quân cố ý để phần cho.
Mà bây giờ, mùa mưa còn chưa tới, cần làm đều đã chuẩn bị xong rồi, lương thực không thiếu thịt không thiếu rau dưa không thiếu, cậu muốn đứa bé đã xa cách xã hội loài người sáu năm này ăn no một chút. Chu Khang hãy còn nhớ rõ tình cảnh mà hai người lần đầu tiên gặp mặt, cậu bị một đám linh cẩu vây ở trên cây, anh zai râu ria theo phong cách người hoang dã trên người chỉ quây một cái váy da báo cưỡi ngựa vằn chạy tới cứu cậu. Không chỉ cứu cậu, còn nuôi cậu nữa. Không chỉ nuôi cậu, còn dùng hết khả năng cưng chiều cậu.
Nhìn tay Chu Khang bê bát có chút run, Mông Khác bỏ bát đũa xuống ngồi tới bên người Chu Khang, đem đôi tay hơi run kia cầm vào lòng bàn tay xoa xoa, lại bê bát gắp một miếng sủi cảo lên cắn một cái tạo lỗ hổng để nó hơi hơi nguội rồi đưa tới bên miệng Chu Khang.
Da gà da vịt của Chu Khang đều nổi hết cả lên. Bón ăn cho cái gì quá ghê rồi, lại còn là đồ bị cắn một miếng nữa chứ! Chu Khang đúng là không nghĩ tới vấn đề lãng mạn gián tiếp hôn môi, dù sao từ nhỏ cơm thừa của cậu đều có người ăn. Không chỉ lúc ăn kem cậu liếm một cái anh họ mới giải quyết nốt que kem, ngay cả lúc dưỡng bệnh tại thôn nhỏ đám trẻ con xung quanh cũng ăn không ít đồ của cậu, ví dụ như hoa quả cắn một nửa nhưng ăn không nổi hay sô-co-la cắn dở vân vân, hơn nữa chúng còn thường thường sẽ tiết kiệm món ngon trong nhà mang đi chia cho cậu một ít. Ấy vậy mà hiện tại, cảm thấy rất khó chịu, khó chịu không lý do.
Cánh tay Mông tướng quân vô cùng mạnh mẽ, vẫn vững vàng giơ bánh sủi cảo đã bị cắn một miếng kia đến bên miệng cậu. Cuối cùng Chu Khang không kiên trì được há miệng ra, sau đó một miếng sủi cảo to đùng bị nhét hết vào miệng. Đậu má! Anh làm như miệng tôi cũng to như miệng anh ý, mà một ngụm nuốt trọn cũng không phải phong cách từ xưa tới nay của tôi!
Hiển nhiên Chu yếu ớt không thể lĩnh hội đại chiêu dùng ánh mắt giết người này, Mông tiểu tướng quân không chỉ không thấy được dao nhỏ trong đôi mắt ấy, mà còn duỗi ngón tay ra chọc một phát lên cái má phình. Đại khái chọc xong cảm giác không tệ, nên lại chọc một phát nữa.
Quá, quá đáng!
Khó khăn nuốt xuống miếng sủi cảo, Chu Khang đang nghĩ cầm bát tự ăn, mới vươn tay ra chưa chạm được vào bát, đã bị túm chặt. Sau đó cái bát kia bị đẩy ra xa, tiếp sau đó miếng sủi cảo thứ hai đã được đưa tới bên miệng. Miếng sủi cảo này đã nguội, nhưng Tướng quân vẫn cắn một cái...
Anh đây có tay có chân, sao phải cần người hầu hạ chứ!
Tướng quân thân phận cao quý, sao lại đi hầu hạ tiểu dân!
Chu Khang muốn mở miệng phản đối, khổ nỗi vừa hé miệng ra, toàn bộ miếng sủi cảo lại bị nhét vào. Sau đó, má phình lại bị chọc hai cái.