Mông Khác chỉ đưa cho bát, đũa thì bản thân cầm, tiếp theo làm chuyện mà gần đây hắn thích làm nhất, đút cho người ta ăn.
Chu Khang giành đũa lại mấy lần cũng không được, biết không thể chiếm lợi lộc gì từ tay Mông tướng quân, cũng không giãy giụa vô dụng gì nữa, liền im lặng ngồi trên đùi người ta ăn cơm, cho ăn cái gì thì ăn cái nấy, cho ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Còn về vấn đề cậu biết mà Tướng quân không biết kia, hiện tại anh đây giả bộ mất trí nhớ có được hay không?
Hiển nhiên không được.
Từ khi ăn cơm xong, Mông tướng quân lẽo đẽo bám theo Chu Khang không rời.
Thời điểm ra ngoài tản bộ, Chu Khang bực tức đến đỉnh điểm rồi. Trước đây mỗi lần đi bộ Tướng quân đều đi trước mặt cậu, hiện tại lại chết sống lẽo đẽo đằng sau. Đậu má! quần tứ giác ANTA sắp bị trừng thủng rồi!
Chu Khang nổi giận, xoay người liền đẩy Mông Khác một cái, không chút động đậy, lại đẩy cái nữa.
Mông Khác vẫn vững như núi không chịu bất cứ trở ngại, con mắt đen sáng sáng, môi lại mân một đường.
Chu Khang bị nhìn đến chột dạ, thật giống như cậu không biết giữ chữ tín là người không trung thực vậy.
Anh đây chỉ nói anh đây biết chứ có nói sẽ chỉ dạy đâu!
Mông Khác không nhúc nhích bày ra vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Chu Khang.
Nhất thời Chu Khang tức giận, nhấc chân đạp phát. Đạp xong liền đứng bất động.
"Đau không?" Mông Khác hỏi.
Trong mắt Chu Khang lập tức nổi lên hơi nước, nhấc chân: "Đau, xoa xoa."
Mông Khác ôm người ngồi xuống giúp xoa chân.
Chu Khang hận không thể đào hố chôn chính mình. Cậu đi chính là giày thể thao, vừa nãy lúc đạp người lại vì không nỡ sắc đẹp Tướng quân nên cởi giày đi chân trần. Ai biết được chân Tướng quân cứng như vậy a, ngón chân anh đây đau quá! Cũng không biết có bị gãy xương hay không, dị năng chữa trị cũng không thể khiến xương về vị trí cũ!
Nếu Tướng quân dám trực tiếp xoa như thế, vậy chứng tỏ ngón chân không bị gãy, Chu Khang cũng yên lòng lớn mật dùng dị năng. Chữa trị xong, không đau nữa, lắc lắc chân, bị tóm chặt, đậu má, Tướng quân xoa nắn nghiện!
"Thế nào mới không bị đau?" Mông tướng quân giữ chặt bàn chân mập mạp của Chu Khang, giơ ra một ngón tay cù gan bàn chân cậu.
Chu Khang run rẩy một trận. Bắt nạt anh đây thịt nhiều máu buồn, tại sao Tướng quân có thể hung ác như vậy!
"Gel, gel bôi trơn..." Thời điểm bị cù lượt thứ ba, Chu Khang cực kỳ không có khí phách mà khuất phục.
Một từ ngữ hoàn toàn xa lạ. Mông Khác không chỉ không thả ra bàn chân kia, một tay khác còn từ mắt cá chân lần mò hướng lên trên.
Chu Khang bị sờ đến nổi cả da gà. Má, rõ ràng một động tác đầy tình dục như thế, sao Tướng quân có thể dùng khuôn mặt chính trực nghiêm túc làm ra được? Mắt thấy cái tay kia sắp tiến vào ống quần đùi ANTA, Chu Khang nhanh chóng dùng cả hai tay bắt lại dồn sức đẩy xuống. Thế nhưng, tốc độ hành động của Tướng quân một chút cũng không bị ảnh hưởng! Rất nhanh đi tới mé đùi rồi.
Đôi mắt ngấn lệ của Chu Khang nhất thời nổi lên giông bão: "Tôi làm, tôi sẽ làm ra được chưa?"
Đậu má, hoàn cảnh hoang dã, nếu như tên xử nam chết tiệt này không nhẫn nhịn được kiên quyết tới một lần, anh zai Chu nhất định khó giữ được cái mạng nhỏ, nhân sâm cứu mạng phía sau núi vẫn còn chưa phát triển đủ đó!
Chính mình nuôi mập chính mình, lại còn tự tay làm gel bôi trơn nữa, không chừng còn phải dạy Tướng quân cách ngủ bản thân, anh zai Chu cảm thấy tương lai vô cùng tăm tối. Toàn bộ thế giới nhiều đoạn tụ như vậy, ai có thể khổ bức hơn cậu đây? Những ngày tháng này, quá ngược tâm!
Đả kích quá lớn, Chu Khang lập tức mất hết tinh thần, cuối cùng qua loa kết thúc tản bộ sống dở chết dở để Tướng quân cõng về.
Trở lại núi đá, Mông Khác trực tiếp cõng người bò lên hang động, còn những thứ chưa kịp thu thập dưới chân núi kia, ngược lại không chạy đi đâu được.
Chu Khang rất muốn nói, Tướng quân, ngài thực sự không muốn trao thân cho anh đây sao, anh đây có chỉ số thông minh 180, còn được quan sát gần gũi hiện trường rồi, nhất định kỹ thuật sẽ rất tốt. Thế nhưng ngẫm lại lực kéo dài của bản thân chưa từng vượt qua năm phút đồng hồ trên tay người ta, lại lén lút so sánh độ chênh lệch kích cỡ một chút, còn có thể lực yếu như gà luộc vô cùng thê thảm của cậu, anh zai Chu yên lặng đè ép tính toán nhỏ nhặt của mình xuống.
Lúc tắm trước khi ngủ, Mông Khác nâng người anh em nhỏ của Chu Khang cẩn thận tắm rửa mấy lần, tắm xong còn nói: "Thật nhỏ!"
Đậu má! Lần thứ hai! Quá tổn thương người rồi! Anh đây chỗ nào nhỏ! Anh đây là kích cỡ bình thường!
Ban ngày suýt bị người làm chết, hiện tại lại đâm vào vết thương, Chu Khang nổi giận đùng đùng, một người bình bịch chạy vào trong hang bổ nhào một cái lên nệm nằm thành hình chữ 大 dang rộng tay chân ra. Hừ, đừng nghĩ khiến anh đây làm gel bôi trơn, anh đây cho ngươi đè nén đến chết!
Tướng quân lẽ nào lại là kẻ thành thật, giặt sạch xong quần áo của Chu Khang và quần tứ giác nhỏ của hai người rồi phơi lên nhánh cây, vẩy đi nước trên tay rồi đi vào trong hang, đem người đẩy sang bên cạnh một cái liền nằm xuống.
Chính trị lớn lên từ họng súng, câu nói này của Thái Tổ quả thực đúng là chân lý!
(Thái Tổ ý chỉ Mao Trạch Đông, câu nói đó là: "枪杆子里出政权" – Political power grows out of the barrel of a gun, theo mình hiểu trong đây có ý cái gì cũng cần vũ lực mới thành công, như chính trị phải dựa trên họng súng ai mạnh người đó nắm quyền)
Bị người đẩy một cái sang bên vội vã lăn tới mép cái nệm, lúc lăn tới mép cái nệm lại bị người dùng một tay kéo về ấn vào trong lồng ngực, anh zai Chu thực sự muốn khóc.
Ai biết được, vậy mà chưa xong.
Vừa bị ấn nằm xuống đã bị hôn đến ngất ngây con gà tây, bước tiếp theo, Mông tướng quân đè móng vuốt của cậu lên hung khí của hắn.
Đậu má!
Khuya khoắt, là thời gian để nghỉ ngơi, anh đây buồn ngủ! Mới không muốn làm chuyện tẻ nhạt lãng phí thời gian lãng phí tinh lực lại không thể sinh ra con cháu kiểu này!
Ấm no sinh dâm dục! Nói không sai chút nào, Chu Khang rốt cuộc biết tại sao đám mèo to xác đều phát tình vào mùa mưa, đó chính là vì ăn no rửng mỡ!
Bây giờ còn là mùa khô, mùa khô khiến toàn bộ thảo nguyên nhanh đói khát chết! Nhưng cậu và Tướng quân không phải chịu đói, mỗi ngày mỗi bữa đều ăn thịt! Ai, anh đây nuôi Tướng quân quá tốt rồi, thật hối hận!
Chu Khang mặt nghiêm túc mặc cho móng vuốt của mình bị người ta cầm lấy vuốt lên vuốt xuống, còn thời gian sao, ai biết được đã qua bao lâu, chỉ biết tay anh đây đã sớm tê dại chua xót không còn tri giác – lực kéo dài thật đáng sợ! Hiện tại tuyệt đối không thể làm ra gel bôi trơn! Anh đây sẽ bị hỏng thận!
Thời điểm được thả ra, lòng bàn tay nóng hừng hực, Chu Khang dùng dị năng yên lặng điều trị cho mình, sau đó quay đầu nhìn về phía Mông Khác: "Tướng quân, tôi có thể trị nếu bị xước da."
Mặt Mông Khác tối sầm lại, ép Chu Khang vào trong ngực mình nói: "Ngủ!"
Chu Khang cực kỳ xoắn xuýt.
Thật sự không cần điều trị sao?
Tay anh đây đều bị xước hết...
Giấu bệnh sợ thầy là không đúng...
Đột nhiên cái tay đang vắt ngang eo trượt xuống, còn xoa bóp. Chu Khang lập tức thu hồi lo lắng đầy bụng, chuyên tâm ngủ.
Đợi người ngủ rồi, Mông Khác mở mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say kia hồi lâu, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy vắt khăn ướt giúp người lau rửa, còn bản thân giội một lần nước lạnh.
Hiếm thấy ngủ ngon một giấc. Chu Khang mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đối với khí trời mát mẻ hiếm hoi rất là thỏa mãn. Sau đó, đôi mắt đột nhiên bật mở. Bên ngoài mưa rơi!
Bò dậy chạy tới cửa động, dưới màn mưa, bên trên những mảng màu xanh lục mới nhú xa xa gần gần nhìn không tới bờ, là thật nhiều thật nhiều thịt!