Mông Khác tự trêu ghẹo mấy cái bình bình lu lu ở bên kia ủ rượu, Chu Khang thì tha thiết chờ mong ngồi xổm bên cạnh quan sát, nhìn một lúc, liền nhấc tay xoa một cái. Ai u, màu da lúa mạch đẹp đẽ này, bắp thịt đường vân cân xứng này...
Mông Khác nhìn Chu Khang, xong không thèm để ý tới.
Bàn tay làm chuyện xấu của Chu Khang trượt từ trên cánh tay người ra phía sau lưng, sờ sờ, xoa xoa, bóp bóp, lại lượn trở về cánh tay nhổ một sợi lông trên đó.
Mông Khác ngẩng đầu quan sát bầu trời, ném người một cái lên trên vai, khiêng lên núi đá ném vào trong hang.
Nhất thời anh zai Chu tuôn lệ. Buổi sáng mới bị làm một lần, bây giờ lại tới hiệp nữa, mùa mưa đúng là lúc dễ tìm đường chết nhất sao...
Lúc được thả ra, Chu Khang rất nhanh ngủ thiếp đi, trước khi nhắm mắt còn cào gối một cái – đậu má, từ sáng đến tối chỉ biết ăn cơm rồi ngủ anh zai Chu, Tướng quân ngài không thể có chút nào là cưa cẩm theo đuổi ư!
Khi tỉnh lại trời đã sáng rồi, trên người đắp kín ga trải giường, trong lòng ôm gối đầu, Chu Khang ngó nghiêng nhìn chung quang, không có Mông Khác. Bên ngoài trời mưa rất to, cảm thấy hơi lạnh, Chu Khang liền bọc ga giường ngồi dậy.
Cửa hang có âm thanh truyền tới, Chu Khang quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tam Bảo đang ngồi xổm nơi đó gặm một cái đùi dê, gặm vài ngụm lại rướn cái cổ sang xem bên này, ngắm xong vài cái lại tiếp tục gặm đùi dê.
Chu Khang yên lặng quay đầu. Cái con ngu ngốc này sao chỉ nhớ ăn không nhớ đánh đây, đều bị Tướng quân dựa theo ba bữa đánh cho nhừ đòn còn dám dùng anh zai Chu làm cá gỗ ăn cơm, anh zai Chu nên khen mi một câu can đảm lắm hay sao?
Vạch ra cửa động nhìn xuống, chỉ thấy Mông tướng quân cách đây không xa trên dốc núi thoai thoải xử lý con mồi, phía dưới còn có một nhà kho nhỏ đơn sơ, vừa nhìn là biết mới được dựng lên, bên ngoài mưa rơi rất lớn. Chu Khang không dám đi qua, ngồi xổm trên tảng đá chỗ cửa hang rửa mặt, xong liền lo âu. Mùa mưa còn tận mấy tháng nữa, một trận mưa rơi xuống là cậu không ra ngoài được, tất cả công việc trong trong ngoài ngoài đều dựa vào Mông tướng quân giải quyết, giá trị sử dụng của anh zai Chu càng ngày càng thấp, aiii!
Không tính trên giường!
Đậu má, chân thật mềm!
Tam Bảo ngậm đùi dê, do dự một chút, nhả đùi dê xuống vồ tới trên đùi Chu Khang liếm một cái, dây leo sắt trên cổ bị kéo căng siết chặt lại.
Chu Khang một cước đạp Tam Bảo gục xuống.
Tam Bảo bò lên tiếp tục nhào tới, lại bị đạp gục xuống, liền nằm sấp cào sàn hang, vừa cào vừa ô ô ô, bên cạnh móng vuốt còn ném nửa cái đùi dê bị gặm tới biến hình hoàn toàn.
Nhìn đùi dê bị đẩy lên trước chân mình, anh zai Chu cực kỳ rung động. Bạn học Tam Bảo chia sẻ thức ăn với anh zai Chu sao? Nhưng anh zai Chu mắc bệnh hơi sạch sẽ, thêm nữa, mi trắng trợn lấy con mồi Tướng quân săn được làm quà tặng thật sự không thành vấn đề sao? Đắc tội Tướng quân, sẽ đói bụng a – anh zai Chu cũng không tự săn thú được đây!
Nhưng mà, vẫn rất cảm động làm sao bây giờ!
Vì thế, lúc Mông tướng quân xử lý con mồi xong trở về hang chỉ thấy Chu Đại Bảo cùng Tam Bảo đang hôn nhẹ ôm nhau cùng một chỗ, Chu Đại Bảo gãi cằm vuốt lông Tam Bảo, Tam Bảo lấy đuôi cuốn eo Chu Đại Bảo, miệng còn không ngừng kêu ô ô.
Rầm! Một cái chậu gỗ bị ném xuống đất, khối thịt được cắt gọn để bên trong bật nhảy ra ngoài, còn có vài miếng lăn vài vòng đi rất xa.
Báo săn Tam Bảo lập tức run thành một đoàn.
Má nó, sát khí rất mạnh!
Chu Khang đẩy ra báo ngốc đang liều mạng rúc vào lồng ngực cậu tìm kiếm che chở, quay đầu cười khúc khích với tiểu tướng quân nhà cậu đang cảm thấy bị tranh địa bàn, cực kỳ vô trách nhiệm.
Tam Bảo vèo một cái trốn sau lưng Chu Khang, run lẩy bẩy thò nửa cái đầu ra lén nhìn Mông Khác. Lấy số kinh nghiệm có hạn trong báo sinh của nó suy đoán, nó sắp bị ăn đánh rồi! Hù chết báo, quái thú to thật là đáng sợ!
Chu Khang ấn ấn đầu Tam Bảo xuống, dũng cảm nhìn Mông Khác.
Mặt Mông Khác đen thêm ba phần.
Chu Khang cảm thấy chân càng mềm hơn, lắc lắc người, vẫn kiên cường chống lại.
Mông Khác tiến lên vài bước, duỗi tay ra, nắm lấy da trên cổ Tam Bảo rồi vứt ra bên ngoài.
Chu Khang trơ mắt nhìn một vệt sáng màu vàng bay đi, sau đó, chính là một tiếng gào thê thảm.
Anh bạn Tam Bảo, còn sống chứ?
Nhìn dây leo sắt có vết cắt chỉnh tề bên chân, Chu Khang yên lặng lau mồ hôi một cái, thâm tâm có chút không phục. Rõ ràng Tướng quân đã nói, Tam Bảo là của anh zai Chu, nhưng tại sao Tướng quân có thể bao biện thay anh zai Chu đánh báo chứ! Hơi quá đáng! Chân anh zai Chu còn mềm nhũn đây!
Nhớ tới sau khi đi săn hươu cao cổ trở về vẫn luôn bị nhốt trong hang làm a làm, lại nhớ tới trình độ làm gel bôi trơn thuần thục của Mông tướng quân bây giờ, mặt Chu Khang liền trầm xuống, đẩy Mông Khác một cái.
Không đẩy được.
Nhìn gương mặt co quắp không chút cảm xúc như mặt người chết của Mông tướng quân, Chu Khang liền cảm thấy ủy khuất – đậu má, ngoài sầm mặt thả sát khí ra còn có thể làm gì chứ, không thể nói nhiều thêm vài từ sao? Anh zai Chu muốn cãi nhau cũng không tìm được đối tượng, tức chết người!
Mông Khác vẫn không nói một câu nào, chỉ bắt lấy hai tay Chu Khang. Dùng sức không nhẹ không nặng, sẽ không lưu lại dấu vết gì nhưng cũng không để người tránh thoát được.
Đầy bụng tức giận của Chu Khang nhất thời xẹp lép. Tìm cớ cãi nhau cũng không ai phối hợp, những ngày tháng này nhiều sốt ruột a! Còn có Tướng quân, ý nghĩ 'em lại náo loạn vô lý, thật hết cách với em' của ngài là như thế nào thông qua khuôn mặt không chút cảm xúc đó biểu đạt ra được a!
"Tam Bảo là của tôi!" Chu Khang tức giận trừng Mông Khác.
Mông Khác trầm mặc một lúc, nói: "Em là của tôi!"
Nhất thời anh zai Chu đã hiểu nghĩa bóng trong câu nói của Mông tướng quân – ngay cả em đều là của tôi chớ nói chi con báo kia!
Được rồi, anh bạn Tam Bảo ngu ngốc, anh zai Chu không cứu được mi – xin mi kiên cường sống sót, anh zai Chu sẽ chữa trị cho mi thật tốt!
Chu Khang yên lặng cúi đầu: "Làm sủi cảo đi, hiện tại không có mặt trời, cán ra vỏ bánh sẽ không bị khô."
Mông Khác buông tay xoay người đi băm nhân sủi cảo.
Chu Khang bới ra cửa hang lòng đầy chua xót nhìn Tam Bảo cách đó không xa núp dưới tàng cây tránh mưa, yên lặng cào tường một cái. Đậu má, một khắc nó bị Tướng quân ném đi còn không quên ngậm chặt một nửa cái đùi dê, Tam Bảo, mi đã hết thuốc chữa!