Mạn Kim Sơn

Chương 19: Người phụ nữ lưu manh nhất huyện Tiền Đường



Sau trận ẩu đả này, Bạch nương nương lại nổi danh khắp huyện Tiền Đường. Ai nấy trong phố đều biết, mấy chục bà vợ trong huyện Tiền Đường đều bị nàng đánh cho mặt mũi bầm dập, miệng lệch mắt lác cả. Còn Bạch đại tiên, từ danh hiệu thần linh nhảy vọt lên thành người phụ nữ lưu manh rung trời chuyển đất bậc nhất huyện Tiền Đường. Dân chúng trong huyện âm thầm răn đe những đứa trẻ ương bướng rằng, ma quỷ trong Liễu Cửu Hạng đã hóa thành Bạch nương nương của Liễu Cửu Hạng rồi. Đám đàn bà trước đây dù công khai hay âm thầm ghen ghét nàng giờ thấy nàng cũng không dám thở mạnh.

Bạch nương nương vô cùng vui thích chuyện lần này, lại nhớ đến thời gian lúc nàng là còn Đại vương ở núi Nga Mi trước đây, nàng cũng là người thống lĩnh cả núi, nói một không nói hai. Giờ đến ở huyện Tiền Đường, không chỉ đám yêu tinh sợ nàng mà cả con người cũng phục tùng nàng nữa. Vậy tính ra là “con dân” của nàng ngày càng nhiều rồi, suýt nữa nàng còn định viết một phong thư cho con Khỉ tinh “phản bội” của nàng, bảo nó dẫn đám yêu dân của nàng cũng tới đây ở luôn nữa kìa.

Trong khi bên này Bạch Tố Trinh đầy vui vẻ, thiền sư Pháp Hải thì đầy phiền muộn. Hiện giờ ngày nào hắn cũng vẫn phải cùng Bạch Tố Trinh ra ngoài tìm Hứa Tiên, nếu trước đây hai người ra ngoài mà bị lạc đường thì còn có thể tìm người hỏi han một phen, nhân tiện hỏi được chút tình hình nữa. Nhưng mà kể từ khi Bạch Tố Trinh “vang danh”, ngoại trừ đám đàn ông trên đường nhìn nàng đến ngây ngẩn ra thì đám đàn bà vừa thoáng thấy vạt áo nàng thôi đã tháo chạy nhanh như một làn khói rồi. Đã thế, vừa chạy miệng còn vừa kêu “Bạch Tố Trinh tới rồi! Đóng cửa lại mau!!” nữa chứ.

Thiền sư Pháp Hải nhìn Bạch Tố Trinh đứng cạnh cảm thấy rất chán nản, mặt mày ủ rũ nói với nàng: “Cô đừng lúc nào cũng đánh nhau với người ta nữa đấy nhé!”

Nói xong lại cảm thấy mình đã nói rất nhiều lần rồi mà nàng chẳng hề nghe, hắn đành lầm lũi bước về phía trước.

Bạch nương nương bèn vắt vắt đôi chân chầm chậm đuổi theo hắn, vừa sánh bước vừa khuyên giải an ủi: “Đây chẳng qua là hiệu ứng tạm thời thôi, bọn họ không hiểu bản chất đương nhiên sẽ sợ ta. Ta dạy cho bọn họ ngoan ngoãn trước, sau này sẽ dạy lí lẽ cho họ sau. Ngài cũng biết đấy, tấm lòng ta vô cùng… Này, cho ta ăn một miếng kẹo hồ lô với!”

Thiền sư Pháp Hải tròn mắt nhìn Bạch Tố Trinh giành kẹo của một đứa bé, nhai giòn giã. Bên tai tràn ngập tiếng òa khóc của đứa bé đó, hắn rất hận không thể vo viên nàng lại rồi ném vào trong bát cho xong.

Tình trạng này khiến thiền sư Pháp Hải âu sầu, thái dương cứ nhức nhối giật giật, nó kéo dài đến tận khi hai người ra khỏi huyện mới thôi.

Nơi hôm nay bọn họ muốn đến có tên là thôn Hứa Gia, là một thôn quê nhỏ ngoài huyện Tiền Đường, nằm gần núi sông, là một nơi phong cảnh thoáng đãng dễ chịu. Hơn nữa, vì người của thôn Hứa Gia còn chưa từng thấy Bạch Tố Trinh “lạm dụng uy quyền”, thế nên bầu không khí cả thôn cũng coi như là hài hòa. Hai người đi một mạch vào thôn, cuối cùng chọn một khoảng dưới gốc cây hòe già gần chợ bán thức ăn của thôn Hứa Gia để bày một sạp xem bói.

Làm vậy đương nhiên vẫn là để hỏi tên rồi.

Để tránh gây chuyện, thiền sư Pháp Hải còn cố ý bảo Bạch Tố Trinh che một mảnh lụa trắng lên mắt nữa.

Ánh mắt yêu tinh đều có vẻ quyến rũ, mà Bạch Tố Trinh nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy được mọi thứ nên che lên vậy vừa có thể ngăn được yêu khí trong mắt mà nhìn lại có vẻ có phần tiên khí nữa.

Thiền sư Pháp Hải không dám nói thẳng rằng đây là hắn lo nàng lại dựng nên một “danh hiệu” nào đó ở thôn Hứa Gia mà thôi, nếu thế thật thì hắn chẳng còn mặt mũi nào dẫn nàng ra ngoài nữa đâu.

Lại nói đến thôn dân nơi đây, họ vốn không quen biết Bạch Tố Trinh, song thấy vị “tiên cô” này sau khi buộc dải lụa trắng lên mắt mà vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ, thì lại càng tăng thêm vài phần sùng kính với nàng hơn.

Lần này Bạch nương nương tỏ ra vô cùng thân thiện, xắn ống tay áo lên, ngồi xuống trước bàn hương đã dọn dẹp xong xuôi như thường lệ. Thiền sư Pháp Hải đốt một lư hương được đặt ở giữa xong, nàng lập tức bắt đầu nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc. Gì mà mình là Cửu Thiên Huyền Nữ trên trời chuyển thế, gì mà mình biến đá thành vàng vô cùng tài giỏi, rồi thì pháp lực vô biên, có thần lực lên trời xuống biển gì gì đó nữa.

Thiền sư Pháp Hải nghe được thì gần như không muốn đứng gần nàng luôn. Nếu không phải vì tìm Hứa Tiên, hắn thật sự vô cùng muốn nói với những người dân xung quanh rằng nàng chính là một con rắn mà chỉ làm một trận mưa thôi cũng đủ chật vật rồi.

Dạo này cơn buồn ngủ của Tố Trinh đã qua, nàng không còn mơ màng như trước nữa. Nhìn nàng ngồi lải nhải ở đằng kia xem, thật ra cũng không phải là ba hoa suông đâu, nàng đoan chính hỏi thăm tên họ mười tám đời tổ tông từng người một cách kỹ càng. Chẳng qua là, nói đến chuyện này cũng thật là kỳ quái vô cùng, rõ ràng cả thôn Hứa Gia nhà nhà họ Hứa ấy vậy mà không có một ai tên Hứa Tiên cả.

Hay là, nó hài âm* nhỉ?

            (Hài âm: Âm đọc gần giống hoặc giống nhau.)

Hứa Tuyên à? Hay là Hứa Hiền nhỉ? Hứa quỷ gì mới được đây?

Bạch nương nương nghĩ ngợi đến phát chán, dứt khoát bỏ qua.

Gió xuân buổi chiều muộn thổi hơi lạnh, hai người một trước một sau trên đường đi về huyện Tiền Đường. Con đường lên huyện kia cũng chẳng dễ đi, đâu đâu cũng thấy tối om om, lại đúng dịp mấy ngày trước có trận mưa nên trên đường mấp mô đầy bùn lầy lội.

Vì hôm nay muốn tỏ ra tiên phong đạo cốt, Bạch nương nương còn cố ý chọn một bộ đồ trắng tinh dài quết đất, lúc này nó bị kéo trên bùn đất, bước đi rất nhọc, còn phần đuôi váy thì đã bẩn không nhìn ra hình dạng từ lâu. Thiền sư Pháp Hải trời sinh vốn không biết thương hương tiếc ngọc một chút nào, hắn cứ một mình bước đi đằng trước, Bạch Tố Trinh gọi mấy lần hắn đều làm ngơ. Bạch Tố Trinh dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, một tay chống đầu, nói với thiền sư Pháp Hải: “Ngài còn ngó lơ ta như vậy, ta có thể bay đấy nhé, ta đi đến nỗi đau hết chân rồi, ta muốn bay về.”

Thiền sư Pháp Hải thầm nói, có ngày nào mà cô không bay lên đâu chứ? Nhíu chặt mày, hắn nói: “Bay gì chứ, người ta sẽ nhìn thấy đấy.”

Lại thấy dáng vẻ Bạch Tố Trinh ngồi im không chịu nhúc nhích trên đất, đành bước quay lại, nhìn đuôi váy dài kéo đất của nàng nói: “Bước chân dài một chút không phải sẽ không giẫm vào sao?”

“Bước dài thì không giẫm vào ấy à?” Bạch Tố Trinh không sao tưởng nổi nhìn hắn: “Ý ngài là bảo ta nhảy bước sao? Ngài nhìn cái đuôi váy ta dài biết bao đây này!”

Nói xong bèn phất phất lên, chỉ sợ hắn “không nhìn rõ”. Hai bắp đùi thon dài trắng ngần ẩn ẩn hiện hiện lộ ra trước mặt thiền sư Pháp Hải. Nàng còn định vạch rộng ra một chút thì thấy mắt hoa lên, chiếc áo ngoài hắn đã ném tới che lại một cách kín kẽ.

Đây là đã được nàng tập cho biết dùng chiêu ‘binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn’ rồi.

Thiền sư Pháp Hải bình thản bước tới và dĩ nhiên hắn biết Bạch Tố Trinh không thể nhảy bước được rồi, ngay cả bước thôi nàng còn lười nữa kia mà. Hắn đưa mắt nhìn trời, đúng là không còn sớm nữa nên đi vòng ra đằng sau nàng và cúi người nhìn chằm chằm vào cái đuôi váy như thể vô cùng muốn cắt bỏ nó đi luôn vậy.

Tố Trinh nhìn thoáng cũng biết tên hòa thượng ngốc này đang nghĩ gì, nàng thừa cơ giơ hai tay bám lên vai hắn hỏi: “Ngài là tên đầu gỗ đấy à? Cõng ta đi không được sao?”

Thiền sư Pháp Hải đứng dậy quay người bước đi, bóng lưng chính nghĩa lạnh ngắt, tuyệt đối không nể mặt chút nào. Bạch nương nương vuốt tóc hai cái, đâu thể từ bỏ ý đồ chứ? Nàng lẩm bẩm một câu “Tên ngốc này” rồi tung người bay tới chỗ hắn.

Gió lướt qua bụi cỏ cao ngang người để lại tiếng động, thiền sư Pháp Hải nghe thấy tiếng động sau lưng mình, bỗng nhíu mày một cái. Hắn dừng bước nhìn Bạch Tố Trinh, Bạch nương nương thoáng chốc cũng ngầm hiểu, vào lúc sắp đến gần cạnh hắn, nàng chuyển một cái, dải lụa trắng trong tay phóng ra, kéo được một thứ kêu oa oa từ trong bụi cỏ ra, không biết là thứ gì.

Bạch Tố Trinh là người không hề kiên nhẫn, vừa bắt được nó, nàng lập tức kéo lại. Khi kéo đến gần mình, nàng vừa nhìn đã kêu một tiếng “ối chà” rồi bật cười.

“Là một thứ biết nói này.”

Ban nãy hai người đều phát hiện ra trong bụi cỏ có tiếng động, song không ngờ rằng thứ đi theo họ nãy giờ lại là một đứa bé gái cùng lắm mới được bốn năm tuổi mà thôi.

Thiền sư Pháp Hải cũng lại gần quan sát, sau đó giơ tay lên, dùng ngón tay thăm dò linh đài của đứa bé, nói với Bạch Tố Trinh: “Không phải yêu đâu.”

“Không phải yêu ư?” Tố Trinh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Nàng vốn tưởng rằng cái thứ này đi theo là muốn được phục vụ nàng cơ đấy.

Giữa yêu với yêu có một khuôn phép, khi “đại yêu” của một nơi ghé tới, bọn tiểu yêu ở đó đều cảm nhận được. Giống như mấy con tiểu yêu hiện đang phục vụ trong Bạch phủ của nàng, cũng có rất nhiều là âm thầm cùng tới để “dựa hơi”.

Nhưng đứa bé này lại không phải yêu…

Bạch nương nương bỗng bày ra khuôn mặt vô cùng dữ tợn, trừng mắt hỏi đứa bé: “Có phải ta lấy kẹo hồ lô của mi không?!”

Đứa bé kia có lẽ cũng hoảng sợ, ngồi thần dưới đất hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Nghe hai người nói nó lại càng hoang mang, yêu gì kia, kẹo hồ lô gì kia, nó vội vàng nói một tràng.

“Không phải yêu ạ, con không phải yêu ạ! Bạch nương nương cũng không có giành kẹo hồ lô của con, con tới là muốn xin Bạch đại tiên cứu mạng cơ ạ!!”

Hết chương 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.