Gấu Đen đang ngẩn người bỗng nghe thấy tiếng chén rơi thì cho rằng hai bên đã đánh nhau bèn cuống cuồng giơ tay vớ lấy cây đao Hắc Phong trong động, nâng chuôi đao lên muốn xông về phía trước. Kết quả là khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy lão Bạch đang nhìn mình, nó sợ tới mức đứng không vững, miệng run run rẩy rẩy nói: “Bạch, Bạch, Bạch Tố Trinh!”
Bạch Tố Trinh sao thế chứ? Nó chẳng nói chẳng rằng, một mực vung đao Hắc Phong lên hai vòng, cạo trọc một mảng lông đằng sau của con Cáo Xám lúc nào không biết.
Bạch nương nương nhích qua nhích lại đôi giày trắng trắng nhỏ xinh của mình, ngồi ở bên trên nhìn xuống cười thật vui vẻ, nheo mắt nhìn Gấu Đen bằng ánh mắt sắc lẹm, nói: “Cháu của ta, con cũng dám gọi tên của bà ngoại ư?”
Gấu Đen nói: “Con, con!”
Từ “con” ấp úng hồi lâu mãi không thốt lên được lời nào khác.
Lúc trước, nó đã bị Bạch Tố Trinh “chỉnh” qua, lại còn bị chỉnh rất thảm, bị chỉnh đến mức nhìn thấy Bạch Tố Trinh như chuột nhỏ nhìn thấy mèo lớn. Trong lòng nó vừa hận vừa sợ nàng.
Tố Trinh xoắn nhẹ lọn tóc dưới trâm ngọc, nói: “Mi đừng hoảng hốt, tên chính là để cho người ta gọi. Nay không riêng mi có thể gọi tên ta, một đám đằng sau mi cũng có thể gọi tên ta. Thế nhưng xưa nay, ta không thích những người không biết trên biết dưới, không hiểu tôn ti trật tự, những người gọi tên ta xong về sau có thể nhìn thấy ánh mặt trời hay không thì còn phải xem tâm tình của ta như thế nào.”
Ban đầu Gấu Đen nghe Hưởng Vĩ xúi giục cứ ngỡ yêu lực của Bạch Tố Trinh bị hao tổn, chỉ còn không đến sáu phần yêu lực mới dám mạo hiểm như thế. Người tính không bằng trời tính, từ lúc gặp nàng ta, thấy nàng ta từ đầu tới cuối bình tĩnh tự nhiên, chỉ sợ Hưởng Vĩ suy tính sai thời gian, cứ một chốc lại lo lắng hoảng sợ, không dám có động tác gì.
Hưởng Vĩ đã biết trước Gấu Đen là kẻ vô dụng không làm được trò trống gì. Thấy nó mới bị Bạch Tố Trinh doạ đã sợ đến mức không dám bức lên trước nữa, Hưởng Vĩ chỉ biết ngao ngán, đành quyết định tự mình ra tay thôi. Hai chân dưới làn váy dài bỗng nhiên biến thành một cái đuôi rắn màu xanh lục thật dài, bao quanh cái đuôi là một lớp sừng dày, chỉ cần chuyển động một chút thì chẳng khác nào tiếng vang của mũi đao chém qua phiến đá.
Hưởng Vĩ là một con rắn độc, đuôi rắn phóng ra như lưỡi đao sắc bén. Nhưng khi gần đến Bạch Tố Trinh, phần đuôi bỗng nhiên bị hất lên, Hưởng Vĩ rất tức giận, vừa đập vừa nói với nàng:
Tố Trinh vừa thấy Hưởng Vĩ hoá thân rắn lập tức lấy ngay bảo kiếm Hùng Hoàng của mình ra. Nắm lấy chuôi kiếm, rút kiếm ra, nhắm thẳng đến bảy tấc của Hưởng Vĩ mà đâm tới.
(CN: Trung Quốc có câu: “đánh rắn đánh bảy tấc” bảy tấc là vị trí tim rắn, một khi đánh trúng nó chỉ có thể chết.”)
Bấy giờ Hưởng Vĩ hoá thành con rắn to, vì biến hóa đột ngột này của ả hang núi ầm ầm liên tục.
Gấu Đen biết hang động của mình không giữ được đành quyết định bất chấp tất cả, vác đao đến thẳng chỗ của thiền sư Pháp Hải.
Trước đó Hưởng Vĩ đã nói qua với Gấu Đen, sau khi “mở tiệc” ả sẽ liều mạng giữ chân Bạch Tố Trinh, còn Gấu Đen sẽ đến chỗ tiểu hoà thượng đoạt lấy cỏ linh chi.
Gấu Đen nghĩ hoà thượng này chỉ là một bán tiên, tu vi không cao nên nó chỉ dẫn theo bốn, năm con tiểu yêu vây bắt hắn.
Lúc này, thiền sư Pháp Hải vẫn còn đang ăn cơm, mới ăn chưa đến hai miếng, cơm trong bát vàng vẫn còn nhiều. Đang suy nghĩ cách xử lí số cơm trong bát như thế nào để không lãng phí lương thực thì thấy mấy tiểu yêu xông tới chỗ mình, hắn lập tức ra chưởng phong, làm toàn bộ số cơm trong bát văng ra, rơi hết vào miệng bọn tiểu yêu.
Đám yêu tinh bị gạo cơm đánh cho đến choáng váng đầu óc, chúng nó nhìn tiểu hoà thượng kia, đâu phải là dạng dễ đối phó. Phật châu trong tay vừa đưa ra, ngay lập tức đập tan rất nhiều yêu nguyên thần.
Gấu Đen sợ Bạch Tố Trinh nhưng không có nghĩa là nó sợ hoà thượng, thấy “anh em” của mình bị đánh thảm như vậy, nó trừng mắt, khua tay đao Hắc Phong tiến thẳng đến chỗ tiểu hoà thượng muốn chém hắn.
Trong động bỗng chốc hỗn loạn không thể tả, lũ yêu nhất tề tiến lên hỗ trợ Gấu Đen xông pha chiến đấu. Còn bên này, Bạch nương nương và Hưởng Vĩ đánh nhau bất phân thắng bại. Chỉ nghe một tiếng nổ vang trong động, hang núi cứ thế nứt ra, Bạch nương nương cũng hoá thành một thân rắn trắng, tiếp tục đánh nhau với Hưởng Vĩ.
Thiền sư Pháp Hải lo lắng Tố Trinh xảy ra chuyện bèn theo sát thân rắn của nàng. Tiếc rằng Gấu Đen vẫn luôn ở phía sau hắn muốn đuổi đánh đến cùng nên nhất thời không thoát thân được.
Trong khi đó bên Tố Trinh, yêu lực của nàng bây giờ không bằng lúc mạnh nhất, biến ảo thành rắn to đã hao hết rất nhiều yêu lực. Trái lại, Hưởng Vĩ vừa mới khôi phục hoàn toàn yêu lực, đang lúc mạnh nhất, quả thật vô cùng đắc ý. Thấy Bạch Tố Trinh chỉ kéo nó đánh trên mặt đất, trong lòng nó nghĩ nàng ta chắc chắn là không lên được trời. Đuôi rắn đột nhiên vọt lên trước đầu rắn ra chiêu ảo, lại tại lúc hai thân rắn đang đan chéo vào nhau, xoay chuyển một cái, muốn quấn lấy thân rắn bay lên bầu trời.
Bạch Tố Trinh nhìn ra ý tứ của ả, ngay khi Hưởng Vĩ quấn chặt lấy thân rắn của mình, nàng nhanh chóng hoá thành hình người, linh hoạt tránh đi thế tấn công của ả.
Hưởng Vĩ nào chịu dừng tay như vậy, đầu rắn hung hãn cúi xuống lộ ra hai cái răng nanh độc sắc nhọn lao thẳng hướng cơ thể Bạch Tố Trinh.
Tốc độ của ả cực nhanh, chỉ cách một tấc nữa thôi là cái răng đã cắn đứt cổ nàng. Thấy ý định của mình sắp đạt được thì lại bị một quầng sáng đánh trúng, thân rắn ở trên không trung đã bị thương nặng ngã thẳng xuống đất.
Thiền sư Pháp Hải lấy bát vàng ra.
Hưởng Vĩ chưa kịp hiểu tại sao trong tay tiểu hòa thượng lại có vật báu nhà tiên nhưng nhìn thấy bát kia dựng đứng lên, đúng là muốn thu nó vào bên trong bát, toàn bộ thân rắn đều chấn động.
Theo tiếng niệm chú trong miệng thiền sư Pháp Hải ngày càng nhanh dần, thân rắn của Hưởng Vĩ dần dần cảm nhận được sự đau nhức mãnh liệt, gần như muốn chặt đứt từng đoạn nguyên thần của nó. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc,kẻ luôn một mực đánh nhau với Pháp Hải – Gấu Đen chạy đến bảo vệ Hưởng Vĩ.
Nghĩ là làm, Hưởng Vĩ lập tức dùng đuôi cuốn lấy Gấu Đen ném thẳng vào trong bát vàng. Theo tiếng kêu đau đớn tột cùng của Gấu Đen, bát vàng chầm chậm rơi trở lại về tay thiền sư Pháp Hải. Khoảnh khắc tận mắt chứng kiến Gấu Đen bị rơi vào trong bát vàng, Hưởng Vĩ sợ đến mức đuôi rắn sốt ruột ngọ nguậy loạn lên.
Ả không biết bát vàng của tiểu hoà thượng chỉ có thể thu một con yêu, thân rắn to đùng không dám tiến về phía trước, chỉ dám uốn lượn trên đất cuộn mình thành một khối, núp sau cây đại thụ yên lặng xem xét tình hình.
Lũ yêu tinh thấy Gấu Đen bị bắt thì hoang mang sợ hãi, nhất thời vây quanh ở bên ngoài ba người, cũng không dám tới gần phía trước.
Tố Trinh vừa mới bị thương nên hiện tại tinh thần không yên, đành phải dùng bảo kiếm Hùng Hoàng gắng gượng chống nửa thân mình nhìn Hưởng Vĩ
: “Đánh cũng đã đánh, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, Gấu Đen đến cứu cô mà cô thì ngược lại. Cô thật tàn nhẫn, cô quyết tâm đưa nó ném vào bên trong bát, có thể thấy được tâm của cô những năm nay cũng đi theo một thân quần áo mà biến sắc. Cô cũng biết ta là loại không dễ đối phó, chỉ là dù sao hai chúng ta đã từng cùng nhau tu luyện trong núi, cô lại là xà tiên, là một trong bốn vị hộ pháp. Hôm nay, ta liền bán cho Yêu chủ một cái nhân tình, giữ mặt mũi cho ngài, thả cho cô một con đường sống.”
Hưởng Vĩ không biết lời nói của Bạch Tố Trinhlà thật hay giả, nhưng thấy nàng ta vẫn luôn há mồm thở dốc lại có phần muốn thừa thắng xông lên. Nhưng mà Hưởng Vĩ vừa mới thấy uy lực đáng sợ của bát vàng, thân rắn của ả cũng bị quầng sáng làm trọng thương, nếu mà cứ cố tình liều mạng chỉ sợ cũng không được chỗ tốt lành gì.
Chỉ là ả không cam lòng cứ như vậy bị mấy câu của Bạch Tố Trinh doạ chạy mất.
Xung quanh, đám yêu tinh vẫn còn đứng ngẩn người, không dám động đậy, cũng không dám tiến lên. Đôi mắt Hưởng Vĩ đảo qua hai vòng rồi bỗng quay sang cười nói Bạch Tố Trinh: “Vậy cháu đành đa tạ cô cô”
Nói xong, thân rắn tuỳ ý xoay một cái, ấy vậy mà Hưởng Vĩ xuống núi thật sự.
Bạch nương nương vẫn luôn âm thầm đề phòng, vì nàng không tin Hưởng Vĩ sẽ dễ dàng bỏ đi như vậy. Quả nhiên thấy đuôi rắn cuốn lên, những tiểu yêu đứng gần bên cạnh bị đuôi rắn cuốn lại vứt về hướng bát vàng trên tay tiểu hoà thượng.
Thiền sư Pháp Hải buộc phải đưa tay ra hoá giải chưởng ấn, lấy bát vàng đón lấy. Quầng sáng của bát vàng hiện ra nhưng chỉ công không thu. Nhóm yêu tinh tu vi còn thấp nên chạm phải bát vàng lập tức bị đánh cho tan tành. Hưởng Vĩ thấy thế, quả không nằm ngoài dự đoán của nó, cái thứ này chỉ có thể thu được một con đại yêu, thân rắn rút lên cao mấy trượng, tấn công tới chỗ Bạch Tố Trinh thêm lần nữa.
Hai yêu một tăng tiếp tục đánh nhau, yêu pháp đánh đến trời đất biến sắc, sấm sét lẫn Phật quang tụ vào nhau, sỏi núi trong trận động đât rơi ầm ầm xuống.
Trên thực tế Hưởng Vĩ cũng đã bị thương nặng, nhưng vẫn nhất quyết muốn đoạt lấy linh chi.
Lần này ả quyết được ăn cả ngã về không.
Cỏ linh chi chính là linh thảo của tiên giới, ăn một miếng có thể kéo dài trăm năm tu vi, chỉ cần nó có thể nuốt ực vào thì chẳng sợ không khôi phục được thân yêu. Nghĩ thế, yêu pháp Hưởng Vĩ đánh ra càng lúc càng dữ, vừa lợi dụng đúng cơ hội đánh úp về phía tiểu hòa thượng vừaquát lũ yêu tinh:
“Còn đứng đực ra đó? Yêu lực trăm năm chỉ cần ăn cỏ linh chi này đều có thể được cả nghìn năm, hôm nay ở đây có một gốc, ai có bản lĩnh lấy được thì chính là của người đó.”
Lời nói của Hưởng Vĩ đánh trúng tâm tư của lũ yêu, chẳng có con yêu tinh nào nguyện ý khổ công tu luyện để làm lâu la cho kẻ khác. Chúng đang đứng yên một chỗ bỗng chốc như được hít thuốc lắc, điên cuồng lao thẳng tới chỗ Bạch Tố Trinh và thiền sư Pháp Hải.
Bạch Tố Trinh thấy Hưởng Vĩ liều mạng đành cắn răng biến về nguyên hình rắn để đánh với ả lần nữa. Thiền sư Pháp Hải đồng thời gọi cả bát vàng và Phật châu trong tay ra rồi tung đòn trí mạng về phía Hưởng Vĩ. Tuy nhiên, bầy yêu quái còn lại đang lũ lượt kéo tới hò hét muốn giết đến đỏ cả mắt, thiền sư Pháp Hải vừa phải bảo vệ linh chi vừa muốn Tố Trinh chu đáo, thực sự rất khó phân thân.
Đây chính là trận chiến vô cùng gian nan, cho dù bạn có bản lĩnh đến đâu cũng không thể chống lại từng đợt từng đợt yêu quái xông lên!
Thiền sư Pháp Hải chỉ nghe thấy Tố Trinh kêu lên một tiếng, nàng bị một con yêu quái trong số đó cầm trường kích đâm xuyên qua thân rắn. Thân rắn quẫy lên hai lần, cuối cùng không chịu đựng được nữa biến về hình người rơi xuống đất.
Hắn chẳng thèm quan tâm bát vàng nữa, ngay lập tức tung người tiếp được Tố Trinh, ngay sau đó lăn khỏi chỗ đánh nhau, tung đòn đánh nguyên thần của con yêu tinh kia.
Hưởng Vĩ chỉ chờ đến lúc này, khi Pháp Hải thất thần, khi bát vàng không có người sử dụng. Lúc bát vàng rơi xuống, ả bất chợt nâng cái đuôi lên đánh thẳng về phía hai người họ.
Đuôi rắn của Hưởng Vĩ quanh năm giữ lại da lột còn thừa chất sừng, phần đuôi không chỉ sắc như lưỡi dao mà còn có chứa kịch độc. Cú đập này chính là một đòn chí mạng.
Ngay lúc ả cho là mình đã thắng chắc, đuôi rắn của ả sắp sửa rơi xuống trên đầu họ, thân thể bỗng chốc bị bay thẳng lên không trung rồi bị một cái đuôi rắn màu xanh ngọc cuốn tới giữa không trung, đập mạnh đầu rắn của nó xuống một bên khe núi.
Đá trong núi rơi ầm ầm xuống khắp nơi, Hưởng Vĩ bị một đòn mạnh này đánh cho nguyên hình lung lay hai lần, ả giương mắt xem xét bốn phía, chẳng biết lúc nào từ không trung xuất hiện rất nhiều tiểu yêu.
Đám yêu tinh lần này không phải loại “hàng giá rẻ” đạo hạnh thấp. Hưởng Vĩ thậm chí còn thấy được con khỉ tinh trong động của Bạch Tố Trinh theo nàng ta hơn 900 năm.
Lũ yêu tinh sau khi rơi xuống đất nhao nhao vây quanh đường đi của nàng, trong tay lưỡi dao yêu quang từng trận, đạo hạnh thấp nhất cũng có 500 năm. Mồm miệng giống hệt bản tính Bạch Tố Trinh, mở mồm là mắng: “Mẹ nó chứ Hưởng Vĩ, mi giỏi lắm! Dám đụng đến nương nương của chúng ta! Hôm nay bọn ông đây nhất định phải lột da của mi ra!!”
Hưởng Vĩ nhận ra đây đều là thân vệ trên đỉnh núi Nga Mi của Bạch Tố Trinh. Từ khi nàng ta vào ở trong núi khổ tu liền tự tay dạy dỗ đám yêu này.
Giữa đám yêu tinh chỉ có một kẻ cầm đầu không nói chuyện.
Y mặc bộ quần áo màu xanh, cầm thanh bảo kiếm bích thanh trong tay, mái tóc dài chỉ dùng một nhánh ngọc trâm nửa chải lên, trông vẻ bất cần đời.
Xương cốt cơ thể y có vẻ không được tốt lắm, sau khi quăng ngã ả lập tức biến về hình người, tiêu hao rất nhiều sức lực, vừa ho khan vừa đánh giá ả bằng đôi mắt đào lãng mạn.
Chiếc khăn trắng thêu hoa đào tháng Tư được y gấp lại đưa lên miệng, từ từ che miệng ho: “Người đẹp này đủ nặng!”