Mạn Kim Sơn

Chương 47: Động lòng động dạ



Món đồ mà tiểu hoà thượng bảo phải trả lại thật ra chính là cây trâm mà hai người mua ở trấn Bình Lăng khi trước.

Cuộc đấu pháp dưới chân núi Vị Danh của hai con yêu quái kia đánh đến nỗi trời đất quay cuồng, vậy nên chẳng còn ai bận tâm đến cây trâm ấy nữa. Chỉ có Bạch nương nương sau khi “khỏi hẳn bệnh nặng” mới nhớ tới, có điều lúc sai đám yêu tinh chạy đi tìm khắp ngọn núi, núi đã sụp một nửa rồi thì tìm làm sao được món đồ nhỏ như thế.

Vì vậy, Tố Trinh tự nhiên lên cơn hờn dỗi, cuộn đuôi lại chui vào trong ổ chăn cắn góc chăn, cắn đến nỗi con Khỉ tinh nhìn cũng không xuôi mắt nổi, đành phải thay cho nàng cái mới.

Còn thiền sư Pháp Hải chẳng hề hay biết chuyện nàng đang tìm trâm, một lòng ngồi trong thiện phòng cảm hoá yêu tinh mấy ngày mấy đêm, cảm hoá xong thì nuôi trong bình. Lúc mở bình ra, hắn cầm một món đồ thon dài theo bản năng định gảy con Dế tinh vừa hoá xong, ai ngờ lại sờ phải đầu cây trâm lạnh lẽo. Bấy giờ hắn mới nhớ ra hôm ấy hắn nhặt được trâm vẫn chưa đưa cho Bạch Tố Trinh.

Cây trâm này bị rơi lúc Lão Bạch và Hưởng Vĩ phát sinh tranh chấp với nhau trong động của Gấu Đen, Bạch Tố Trinh tức giận phẩy tay biến thành bạch mãng, cây trâm kia cũng rơi xuống theo động tác biến ảo của nàng.

Đúng lúc thiền sư Pháp Hải “đi ngang qua” bên cạnh, vừa xử lý Gấu Đen vừa nhặt luôn cây trâm.

Có điều trâm này làm từ ngọc, ngọc rơi lên đá kiểu gì chả vỡ? Sau khi trâm rơi thì đầu rắn với đuôi rắn không còn liền nhau nữa. Thiền sư Pháp Hải rảnh rỗi không có việc gì làm nên ngồi ngẫm nghĩ, thôi gắn lại cho nàng ấy đi.

Nghĩ vậy, thiền sư Pháp Hải tích cực phấn đấu, tiếc là tay nghề của hắn không được tốt, chú tâm ngồi gắn vài ngày mà cây trâm vẫn xiên xiên vẹo vẹo, lung lay như sắp rớt ra.

Hắn chẳng muốn gắn nữa, yên lặng đặt cạnh đệm hương bồ.

Nhưng nếu nói hắn không để tâm tí nào thì không đúng. Lúc tiểu hoà thượng ngồi tụng kinh, ánh mắt vẫn liếc qua vài lần. Bản thân hắn quy hành vi này là chưa từ bỏ ý định.

Hắn chỉ đơn giản cảm thấy thứ này vẫn chưa gắn xong nên phân tâm.

Nhưng nếu nghiên cứu cẩn thận, nếu đây không phải là trâm của Bạch Tố Trinh thì hắn còn quan tâm như thế sao?

Thiền sư Pháp Hải từ lúc vào cửa Phật đến giờ vẫn biết tự hạn chế, tự đề tỉnh, tự hỏi. Đối mặt với vấn đề về cây trâm này, hắn lại chọn luôn không suy nghĩ gì.

Bây giờ hắn nói với Bạch Tố Trinh: “Lúc ta gắn nó lại không nghĩ gì cả. Nó vỡ rồi, ta thấy cầm một đống ngọc vỡ trả lại cho cô thì không hay lắm.”

Đôi mắt như mắt thỏ lần đầu tiên hoảng loạn, không còn sự tĩnh lặng như nước ngày xưa nữa.

Lão Bạch chỉ lo cười, nàng cũng không hỏi lại có phải hắn không thật lòng muốn trả nàng không.

Đầu rắn trên trâm vẫn chưa được gắn hoàn chỉnh, thỉnh thoảng lại vẹo vẹo. Chỗ gắn kết giữa hai mảnh vẫn thấy được kẽ hở, thực tế thì nhìn không còn giống trâm cài nữa rồi.

Bạch Tố Trinh lại thấy rất vui, vuốt ve cây trâm trong tay như bắt được của quý.

Tiểu hoà thượng lượn một vòng trong phòng, ủ rũ cầm tay áo Bạch Tố Trinh kéo nàng tới, thắp ba nén nhang thề trước ban thờ: “Ta thật lòng muốn trả lại cô.”

Bạch Tố Trinh nghiêm mặt, giơ cái đầu rắn xiêu xiêu vẹo vẹo ra hỏi hắn: “Để vậy trả ta à?”

Thiền sư Pháp Hải không biết có phải nàng định bảo hắn gắn lại lần nữa hay không, giơ tay lên định cầm cây trâm thì nàng thu tay lại, lấy tay vuốt gọn hai búi tóc dại, cài trâm lên đầu, cười hỏi hắn: “Đẹp không?”

Đây là lần thứ hai nàng hỏi hắn câu này, lần này tiểu hoà thượng vẫn muốn nói: “Không.”

Cây trâm kia xấu quá, không xứng với dung mạo xinh đẹp của nàng.

Nhưng hắn vừa mở miệng nói chữ “không” đã bị Bạch Tố Trinh ôm chầm lấy.

Đường cong mềm mãi của người con gái ôm lên thân hình gầy guộc của tiều hoà thường, hơi đột ngột, mà cũng rất phù hợp. Nàng có thể cảm nhận rõ được, dưới lớp quần áo mỏng manh ấy, cơ bắp cường tráng cứng lại trong nháy mắt.

Nhiệt độ cơ thể của hai người vẫn là một người ấm áp, một người lạnh lẽo như khi trước. Tình cảm như sóng cuộn biển trào yên lặng lẽ bùng lên.

Nàng cắn tai hắn nói: “Hoà thượng ngốc, chàng làm sao xấu được?”

Toàn bộ cổ của hắn đều đỏ bừng lên, không biết nên trả lời nàng như thế nào, cũng không biết nên đẩy nàng ra kiểu gì.

Đây là một cái ôm bất ngờ, giống như những lần tiếp xúc ngày xưa, đều khiến người ta khó xử.

Đêm hôm đó, thiền sư Pháp Hải mất ngủ.

Đêm khuya thanh vắng, hắn ngồi một mình trên mái hiên thiện phòng ngắm sao.

Hắn cầm trong tay một quyển kinh thư, nhưng mở ra rồi lại đọc kiểu gì cũng không vào. Hắn như buông hết nghĩ suy, có lúc nhìn sao trời, có lúc lại nhìn lá cây.

Lúc nào hắn cũng là một người sinh hoạt có quy luật, nhưng những quy luật ấy, hình như đã dần dần thay đổi từ lúc hắn gặp Bạch Tố Trinh.

Vì nàng hắn sẽ tự nói mình gầy, im lặng ăn thêm một cái bánh bao. Vì nàng nhõng nhẽo hắn sẽ đi mua kẹo hồ lô trên phố cho nàng ăn. Hắn không biết sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào, chỉ biết lúc hắn nhận ra, nó đã thành một thói quen.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân hắn sẽ thay đổi sinh hoạt vì một người con gái. Cũng chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày kia dưới chân tượng phật, hắn sẽ không thay đổi tín ngưỡng mình theo đuổi nhiều năm vì một người con gái. Hắn thấy giữa hai người không có gì quan trọng, vì một khi hắn có suy nghĩ ấy là đã phạm vào điều người xuất gia không nên làm rồi.

Áo tăng trên người hắn mặc lên lúc hắn mười lăm tuổi, hắn là trụ trì trẻ nhất ở vương quốc này, hắn được chúng tăng tôn vinh danh hiệu đức cao vọng trọng nhất, tuân theo hết lòng. Lúc hắn cân nhắc xem có nên từ bỏ hết tất cả hay không, việc hán để ý lại không liên quan gì đến những thứ đó.

Thiền sư Pháp Hải không nói với Bạch Tố Trinh, thật ra hắn cũng là kiếp của nàng, một khi hai người bên nhau sẽ có thiên phạt giáng xuống. Chỉ là khi ấy hắn thấy đoạn châm ngôn này không có căn cứ nên không nói với nàng.

Nhà Phật tin vào nhân quả, hắn không thể để đạo hạnh ngàn năm của nàng bị huỷ trong một sớm một chiều.

Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, mạng của yêu tinh thì lại hơn ngàn năm. Hắn có thể không thành Phật, không nhập đạo, cứ vậy im lặng bảo vệ nàng. Đợi trăm năm nữa hắn trở về với cát bụi, nàng sẽ quên hắn thôi.

Gió đêm hơi lạnh, làn gió xuân phấp phới thôi bay mấy lá non trên cành cây khô bên cạnh. Dưới tàng cây, Hắc Đôn Đôn vẫn đang ngủ gà ngủ gật, cái mông to tròn hẩy một cái, đổi sang tư thế khác thoải mái hơn.

Cả Bạch phủ chìm trong bóng đêm như bao ngày, không ai thấy được cơn bão tố ẩn trong sự yên bình ấy. Dù sao sau đêm đen lại sang ngày mới. Mấy làn gió yếu ớt kia có liên quan gì đâu?

Lúc này Bạch Tố Trinh mơ màng ngồi dậy, khi đẩy cửa phòng ra, nàng thấy thiền sư Pháp Hải bước tới.

Hắn mặc hơi phong phanh, đứng trong đình viện, trong bóng dáng có sự cô đơn không nói nên lời.

Nàng xoa mắt hỏi hắn: “Sao chàng không ngủ?”

Hình như hắn không ngờ nàng sẽ đẩy cửa ra, ngẩn ngơ một lúc mới nói: “Ra ngoài đi lại một chút, sao cô lại ra đây?”

Tố Trinh ngáp một cái, nói: “Đi vệ sinh, có muốn đi cùng không?”

Hắn đã quen bị nàng trêu, sắc mặt chẳng thay đổi, chỉ lắc đầu trả lời: “Không cần, tự cô đi đi.”

Lúc ấy, đầu óc Bạch Tố Trinh vẫn còn đang lơ mơ, nghe tiểu hoà thượng nói “không cần”, nàng gật đầu đi về phía nhà vệ sinh.

Hai người vừa di chuyển, thiền sư Pháp Hải đột nhiêu kêu một tiếng: “Bạch Tố Trinh”

Khi Bạch nương nương quay ra hỏi hắn có chuyện gì, hắn lại im lặng.

Lúc Bạch Tố Trinh nhìn lại, hắn đã đi mất rồi. Trong cơn gió lạnh, nàng mơ hồ nghe thấy hắn nói: “Lần sau đi tiểu đêm, nhớ khoác thêm áo.”

Huyện Tiền Đường trong thành Hàng Châu là một huyện thành khá nổi tiếng, trong thành thương nhân qua lại nhiều vô kể, dân lành không phải lo kiếm sống, thanh lâu rồi sòng bạc, nhưng nơi tiêu khiển mở ra trên phố cũng rất nhiều.

Khoảng thời gian trước, trên đường Long Môn mới mở một sòng bạc tên Vương Ký, ngày khai trương có rất nhiều trò hay, đội múa rồng múa từ đầu đường đến cuối ngõ ba ngày mới dừng.

Trong ba ngày ấy, Bạch nương nương không ngày nào ngủ dậy một cách tự nhiên nên tâm trạng vô cùng bực bội. Từ sáng sớm đã nghe tiếng chiêng trống đánh ầm ĩ trước cửa. Tóc còn chưa chải, nàng vung tay áo một cái định phá huỷ sòng bạc nhà người ta, Bị tiểu yêu trong phòng và thiền sư Pháp Hải khuyên nhủ mãi mới thôi.

Làm người khác không ngờ tới là, sòng bạc khai trương được vài ngày, Bạch nương nương lại đi vào cá độ.

Bạch Tố Trinh chơi liên tiếp mấy ngày, Thanh Yến chỉ mê gái lại đi “cứu” bạc. Lúc định ra ngoài chọc tiểu cô nương thì va vào Tiểu Hôi đang lao tới.

Hắn dùng một tay đã nắm được cả đầu nàng, như cười như không trêu nàng.

“Nhãi con, cũng biết đâm đấy, lỡ đâm hỏng chỗ sung sướng của Thanh gia nhà ngươi, cẩn thận ta vặt đầu.”

Tiểu Hôi chỉ lo giãy dụa, khó khăn lắm mới thoát khỏi tay hắn, lại bị hắn túm cổ áo, liếc một cái từ trên xuống.

“Nếu ngươi lớn nhanh một chút, nhìn bộ dạng cũng ổn đấy.”

Tiểu Hôi kia vẫn đang vung chân trong không trung, liên mồm nói: “Thanh gia, ngài tỉnh táo lại đi, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, ta đi đường còn chưa vững mà.”

Thanh Yến cười liếc nàng một cái, tiện tay ném lên đất, thấy đứa nhỏ kia linh hoạt tiếp đất vững vàng, hắn lại đi ra ngoài.

Tiểu Hôi thấy hắn sắp đi, nhớ ra mục đích mình lao tới, lại vội vàng bổ nhào sang ôm đùi hắn.

“Thanh gia, nương nương thua bạc ở song bạc rồi, kêu ngài mang bạc qua đó.”

Thua? Việc này mới thật.

Thanh Yến suy tính tại chỗ, lười nhác dựa vào cửa.

“Sao không đi tìm ông ngoại nhà các ngươi ấy?”

Chuyện của nàng, có bao giờ nhớ đi tìm hắn đâu?

Tiểu hôi chép miệng, ủ rũ cụp đuôi gãi đầu: “Ông ngoại thua nhiều hơn, còn không bằng nương nương.”

Ố ồ, hai người này còn đi đánh bạc với nhau.

Thanh Yến ngoài miệng thì cười, kêu Tiểu Hôi đến chỗ Bạch Phúc lấy bạc trước, trong lòng lại âm thầm cân nhắc.

Lão Bạch từ trong ra ngoài đều không đàng hoàng, tiểu hoà thường đi theo nàng ta cũng không phải là người vô cớ gây sự. Nếu hai người đều đến địa giới, chỉ sợ gà bay chó sủa.

Hết chương 47

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.