Chu Khải nhận lời mời gọi, một đôi bàn tay to ra sức xoa nắn núi đôi của cô, thậm chí, bởi vì ngực cô quá lớn, một bàn tay anh nắm không hết được. Anh cúi người, đầu lưỡi sắc tình liếm láp hạt đậu đỏ, hàm răng nhẹ nhàng day cắn, nghe Ôn Mạn dật ra tiếng rên rỉ khó nén, trong lòng anh như được lấp đầy.
“Ư… ưm…ha… đừng mà… đừng liếm vậy mà…” Ôn Mạn chỉ cảm thấy núm vú tê dại, xông thẳng xuống bụng nhỏ, cô khó chịu lắc lắc hai chân cọ lên người Chu Khải.
“Sao lại đừng?” Động tác trên miệng Chu Khải không dừng lại, anh đổi sang một bên vú khác liếm láp, cô sướng đến mức ngón chân cuộn tròn.
Ôn Mạn thở gấp rên rỉ nói: “Bởi vì… bởi vì quá thoải mái… sẽ muốn… ư… ha… anh liếm làm em nứng quá…”
“Không liếm thì không muốn à?” Chu Khải cười khẽ cắn lên đầu vú cô một cái, như đang trừng phạt.
“Cũng… cũng muốn…” trước mặt Chu Khải, Ôn Mạn luôn rất thành thật với dục vọng của mình.
Chu Khải nhẹ cười thành tiếng, âm thanh trầm thấp như dật ra từ trong hầu kết. Ôn Mạn chỉ cảm thấy lỗ tai mình cũng sắp tê dại rồi. Anh cười quá gợi cảm, phía dưới lại mất khống chế, dâm thuỷ phun trào như lũ lụt.
“Em muốn gì nào? Hửm? Nói anh nghe, em biết mà, em muốn gì anh cũng sẽ cho em hết.” Chu Khải dụ dỗ Ôn Mạn nói ra lời mà anh muốn nghe, miệng càng dán sát lại, cuối cùng dừng lại trên cánh môi cô, cọ cọ: “Anh thích nhất là cô bé ngoan, ngoan ngoãn nói ra, anh sẽ thỏa mãn em, thưởng cho em.”
Chu Khải đè thấp người xuống, phần hông cứng rắn đè lên mu của cô, nhẹ nhàng chọc chọc hai cái, sau đó anh chôn mặt vào cần cổ, vươn đầu lưỡi liếm láp, mút lên làn da trắng nõn, để lại dấu ấn thuộc về mình.
Động tác trên tay anh chưa từng dừng lại, sắc tình xoa nắn bộ ngực cô, thường thường dùng đầu ngón tay gảy gảy, kích thích núm vú.
“Ư… Chu Khải…. như thế quá kích thích rồi… ưm… ha… ư…ư… không được…” Ôn Mạn mềm nhũn cả người, theo bản năng nâng người lên nghênh đón động tác của Chu Khải.
“Em không nói, thế thì gì cũng không có đâu.” Chu Khải chống hai tay cạnh sườn cô, đẩy người lên muốn lui ra.