Sáng sớm hôm sau, khi Chu Khải tỉnh lại, nhìn Ôn Mạn đang nằm trong ngực mình ngủ thật say giấc, anh đã suýt cho là mình đang nằm mơ. Đã vô số lần anh mơ thấy cảnh tượng này, cũng thất vọng vô số lần mỗi khi tỉnh lại.
Trên người Ôn Mạn trải rộng không biết bao nhiêu là dấu vết hoan ái. Tất cả đều là ấn ký anh để lại. Anh hơi nhấc chăn lên nhìn một chút, trên ngực cô cùng toàn là dấu hôn của anh, thậm chí còn có cả dấu răng anh cắn xuống đó nữa.
Ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên dấu răng một chút, trong miệng Ôn Mạn dật ra tiếng rêи ɾỉ rầm rì: “Ừm… đừng quậy mà…” Nói xong, cô lại vùi mặt vào lồng ngực anh, chân dài gác thẳng lên eo anh, đùi chống lên gậy thịt cứng rắn của anh cọ cọ, giống như đem anh trở thành gối êm mềm mại của cô vậy.
“Mạn Mạn…” Chu Khải nhíu nhíu mày, “chào cờ” là hiện tượng rất bình thường của một người đàn ông. Dưới tình huống bình thường, anh nhịn một chút rồi nó cũng tự mềm xuống thôi. Nhưng Ôn Mạn lại cọ như thế, anh có nhịn nửa tiếng nó cũng không mềm xuống nổi.
“Ư…” Ôn Mạn ngủ rất ngon, căn bản là không có ý muốn tỉnh lại chút nào, hai núi đôi mềm mại kẹp lấy cành tây anh, làm anh vô cùng thỏa mãn rên một tiếng.
“Mạn Mạn, em mà không trả lời anh, anh lại bắt nạt em đấy.” Chu Khải xấu xa hôn hôn mấy cái lên trán cô.
Tối qua Ôn Mạn bị anh chơi tới nửa đêm, giọng nói gần như tắt hẳn, lúc này mà trả lời anh được mới có quỷ đấy.
Chu Khải dịch dịch tránh cánh tay cô ra, chui sâu người vào trong ổ chăn, vùi mặt mình lên đôi bồng đào mọng nước của cô, mỹ mãn bắt đầu liếm mút núm vú đã sưng đỏ từ tối qua.
Đầṳ ѵú vốn bị anh mút sưng tấy rồi, sáng nay lại càng hồng càng sưng hơn nữa, Chu Khải không dám dùng sức, sợ mút cô đau, chỉ có thể ngậm núm vú cô vào miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.
“Ưm… ha…” Trong lúc ngủ, Ôn Mạn mơ mơ màng màng có phản ứng, khó thể kiềm chế luồn ngón tay vào trong thóc Chu Khải xoa nắn, ấn đầu anh vào sâu trong ngực mình, giống như muốn anh mau liếm cô nhiều hơn nữa,
“Muốn rồi?” tiếng cười trầm thấp bật ra từ trong cổ họng Chu Khải. Chân Ôn Mạn treo trên eo anh, anh hơi đâm lên trước một chút, gậy thịt cứng rắn dữ tợn đã kề ngay cửa mình của cô rồi.
“Hừ… dâm quá đi… Mạn Mạn chảy nước rồi này.” Một bàn tay Chu Khải nhấc chân đang vòng lên eo anh của Ôn Mạn xuống, một cái tay khác ôm lấy eo cô, quy đầu thong thả chọc mở cửa động ướt át, cắm sâu vào trong chỗ chật hẹp hơn.
“Ư… a…” Trong lúc ngủ mơ, Ôn Mạn nhíu chặt mày, theo bản năng lồn nhỏ co rụt lại, khó nhịn lủi lủi vào trong lòng anh chui.