Mạn Mạn Quyến Rũ - A Ô Loạn

Chương 19



Một giấc này, Ôn Mạn ngủ tới 1 giờ chiều mới tỉnh lại, Chu Khải ở trong phòng khách dùng notebook xử lý công việc, nghe được phòng trong truyền tới tiếng động, anh vội vàng đứng dậy đi vào.

“Tỉnh rồi?” Chu Khải đẩy cửa ra, thấy Ôn Mạn đang hoảng loạn giấu mình trong chăn.

“Sao anh không gõ cửa mà đã vào rồi…” Cơ thể Ôn Mạn không còn một mảnh vải che thân, dấu hôn mập mờ gần như trải rộng toàn thân, đặc biệt là vùng trước ngực, gần như phủ kín dấu hôn.

Tuy rằng đã làm tình kịch liệt với bạn trai cũ trong một khoảng thời gian dài, nhưng chuyện này không liên quan gì tới việc Ôn Mạn cảm thấy thẹn thùng khi để bản thân trần truồng. Huống hồ bây giờ Chu Khải còn đang mặc tây trang đàng hoàng, đối lập hoàn toàn như thế làm cô càng xấu hổ thêm.

Đuôi mày Chu Khải nhướng lên, cười dịu dàng: “Là anh suy nghĩ không chu toàn, quên mất Mạn Mạn sẽ thẹn thùng.”

Ôn Mạn nhớ tới dáng vẻ mình rên rỉ một cách dâm đãng không ngừng dưới thân anh, tức khắc mặt hồng như trái táo: “Mau ra ngoài! Em muốn đi tắm rửa!”

“Tắm rửa mà còn nói riêng với anh cơ à… là hy vọng anh tới giúp em tắm sao?” Chu Khải thấy vẻ mặt cô sắp đổi, cũng vội ngậm cái miệng thối chỉ biết nói mấy lời cợt nhả lại, đưa túi xách trên tay cho cô.

“Gì vậy?” Ôn Mạn bọc chăn, chỉ vươn một cánh tay trắng nõn đầy dấu hôn ra cầm túi về, cô cúi đầu nhìn mới phát hiện ra bên trong là một bộ quần áo sạch sẽ.

“Này....” Ôn Mạn có chút ngơ ngẩn, không nghĩ tới anh sẽ chuẩn bị những thứ này.

“Quần áo hôm qua của em đã không thể mặc được nữa rồi, tắm xong thay quần áo, anh đưa em ra ngoài ăn cơm.” Chu Khải nói xong thì lùi ra ngoài ngay, Ôn Mạn vội vàng gọi anh lại.

“Ừ thì, Chu… Chu Khải, túi xách em đâu?” Đừng nghĩ tối qua trên giường Ôn Mạn hết gọi anh trai rồi gọi ông xã sướиɠ biết chừng nào, sau khi tỉnh lại, gọi cái tên Chu Khải thôi mà cô cảm thấy mình sắp cắn vào lưỡi tới nơi.

“Túi xách ở phòng khách, bây giờ em cần luôn à?” Chu Khải quay đầu nhìn cô một cái, gật đầu: “Anh ra lấy vào cho em.”

Ôn Mạn nhỏ giọng nói cảm ơn.

Chu Khải lấy túi của cô vào đặt lên giường rồi ra ngoài luôn.

Ôn Mạn thấy cửa phòng đóng rối mới chui ra khỏi chăn, cầm lấy di động từ trong túi rồi chui vào phòng tắm. Cô vừa xả nước bồn tắm vừa xem lại danh sách cuộc gọi nhỡ tối qua.

La Hàm gọi cho cô mười mấy cuộc, còn gửi mấy cái tin nhắn tới nữa, đều hỏi cô đã đi đâu, còn không trả lời tin nhắn cô ấy sẽ đi báo nguy cô mất tích.


Còn có mấy cuộc gọi của một đồng nghiệp khác của cô, người này miễn cưỡng cũng xem như người đang theo đuổi cô. Phần lớn tin nhắn anh ta gửi là hỏi cô chơi ở Giang thành thấy thế nào. Ôn Mạn trả lời anh ta một câu Giang thành cũng được lắm rồi gọi điện thoại lại cho La Hàm.

Di động vang chưa được một hồi chuông đa có người bắt máy, sau đó là giọng La Hàm vang lên trong ống nghe: “Ôn Mạn, cậu chết ở đâu rồi, cậu có nhìn thấy tớ gọi cho cậu bao nhiêu cuộc không?!!!”

“Ôi, xin lỗi cậu, tối qua tớ uống hơi nhiều, đi về khách sạn trước.” Ôn Mạn vội vàng nói: “Tớ quên nói cho cậu một tiếng.”

“Cậu trả lời tin nhắn tớ muộn chút nữa, tớ đi báo nguy thật đó.” La Hàm hừ lạnh một tiếng, sau đó nhớ tới: “Tối qua Chu Khải cũng về sớm, các cậu…”

“Cậu nghĩ cái gì vậy chứ, không thể nào được.” Ôn Mạn vội vàng ngắt lời cô ấy: “Tớ uống rượu vào đầu đau kinh khủng, ngủ suốt một buổi sáng, giờ chuẩn bị tắm một cái, ăn cơm xong tớ về Long thành luôn.”

“Nhanh vậy sao?” La Hàm có chút kinh ngạc: “hai đứa mình còn chưa có gặp được nhau mấy, cậu đã phải về rồi?”

Ôn Mạn cười cười: “Ừ, có việc đột xuất không thể vắng mặt, sắp tới thanh minh rồi. nếu tớ được nghỉ ba ngày thì lại tới tìm cậu chơi.”

Bên kia La Hàm có hơi do dự một chút: “Lễ thanh minh… cậu không đi tảo mộ à?”

Ôn Mạn im lặng một lát, nhìn nước trong bồn tắm cũng đã đủ, đóng vòi nước lại, sau đó dùng mũi chân thử độ ấm của nước, cảm giác đủ ấm mới nhẹ nhàng chậm rãi nằm vào. Nước ấm vừa đủ ôm lấy người cô, cô thoải mái tới lỗ chân lông cũng như đang ngâm nga thỏa mãn.

“Hư… tảo mộ cũng không mất bao lâu thời gian, mình tới đặt bó hoa rồi đi.” Ôn Mạn tựa đầu lên thành bồn tắm, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chậm rãi lên tiếng dò hỏi: “Cậu nói xem, có phải Chu Khải hận chết mình không.”

Rõ ràng là câu nghi vấn, ngữ khí hỏi ra lại là khẳng định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.