Chung cư Ôn Mạn thuê là chung cư dành cho người độc thân, một khách một ngủ một nhà vệ sinh, thêm một phòng bếp có quầy bar, có điều bởi vì cô không biết nấu cơm nên rất ít khi dùng tới phòng bếp.
Sau khi đưa Chu Khải về chung cư, chuyện đầu tiên cô làm chính là vọt vào phòng, đóng sầm cửa lại, nhét hết đồng quần áo trên giường vào tủ, hiện trạng rối tung rối mù bên trong tuyệt đối không thể để anh nhìn thấy được.
Chu Khải đứng ở cửa, cúi đầu nhìn giày trên chân, lại thấy Ôn Mạn thay dép lê đi trong nhà, không cần nghĩ cũng biết ở đây sẽ không thể nào chuẩn bị sẵn dép cho anh. Dù sao cũng là anh mặt dày theo qua đây.
Chu Khải khe khẽ thở dài, cởi giày đi chân trần vào, bắt đầu đánh giá căn hộ nho nhỏ này.
Cửa vừa mở ra là một huyền quan nhỏ, sau đó là phòng bếp dạng mở và một bàn ăn gấp, ghế sô pha màu vàng nghệ trải thảm lông xù màu xám, còn có một chiếc bàn tròn nhỏ. Bên trên để một bình hoa nhỏ cắm đầy hoa cúc non, không có tivi cũng không có kệ, chỉ có một chiếc máy tính bàn để trong góc gần ban công.
Anh nhìn về phía ban công, chỉ treo mấy bộ quần áo cho phụ nữ.
Ừm.. rất tốt.
Không có dấu vết có đàn ông sinh sống ở đây.
Chu Khải rất vừa lòng.
“A a a anh đang nhìn gì đấy hả?” Ôn Mạn vừa mới ra đã thấy Chu Khải đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm nội y phơi ngoài ban công, cô đi rẹt một cái kéo tấm rèm lại, ngăn cách tầm mắt anh: “Này này… anh là tên biến thái hả!?”
Chu Khải thu tầm mắt lại, nhìn phản ứng khác thường của Ôn Mạn thì thấy vô cùng khó hiểu: “Chuyện quá đáng hơn anh cũng làm rồi, em thẹn thùng gì chứ?”
.....
Nếu không phải đã từng yêu đương một thời gian với Chu Khải, hiểu rất rõ tính cách của anh, Ôn Mạn thực sự cho rằng người này đang cố tình muốn bị đập.
“Anh quan tâm em thẹn thùng làm gì.” Ôn Mạn xoay người vào phòng mình ôm hai cái chăn ra: “Tối nay anh ngủ trên sàn nhà phòng khách đi.”
Nói rồi cô dọn bàn tròn và bình hoa trên đó sang một góc, trải một tấm chăn xuống nền trước, lại trải thêm một tầng thảm, sau đỏ để chiếc chăn đã gấp sẵn gọn gàng lên trên, lấy một cái gối dựa trên ghế sô pha nhét vào ngực anh.
“Em chỉ có một cái gối đầu thôi, tối nay anh dùng cái này đi.” Ôn Mạn nói xong xoay người muốn đi về phòng luôn. Cả thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi rã rời, thực sự không còn sức lực dư thừa mà đi ứng phó với Chu Khải nữa, cô chỉ muốn quay về phòng làm ổ ngủ một giấc thôi.
“Em không ăn tối à?” Chu Khải giữ lấy cánh tay cô: “Anh đã gọi cơm hộp rồi, cùng nhau ăn đi.”
“A… sau 8 giờ tối em sẽ không ăn gì nữa.” Ôn Mạn nhìn nhìn dáng người mình, cảm thấy đây cũng là ưu điểm duy nhất của cô thôi, ăn uống quá độ gì đó là không thể được.
“Thỉnh thoảng ăn một lần cũng có sao đâu.” Chu Khải không cho cô từ chối: “Anh gọi món ăn thanh đạm lắm.”