“Shit…” Ôn Mạn hít hà một hơi, không nghĩ tới Chu Khải lại dám chơi lớn như vậy. Cô cho rằng anh chỉ khiêu khích cô một chút rồi thôi, nào ngờ anh lại thả thứ đồ chơi kia ra ngay trong lúc này.
“Anh… tên cuồng thả rông…” Ôn Mạn duỗi tay đấm đấm bả vai anh, dư quang vội vàng liếc nhìn bốn xung quanh không ngừng, xem có người nào đang ở gần đây không. May mắn là trong những nơi tầm mắt có thể quét qua thì không có thấy người nào ở đó.
Nơi công cộng mà để lộ như thế này làm cô vô cùng căng thẳng, nhất là cây gậy thịt dữ tợn vừa mới bắn ra đang dán trước bụng cô, nó còn như có sinh mệnh mà nhảy lên thình thịch.
“biến thái” Ôn Mạn căm giận mắng.
Chu Khải cũng hiếm khi mất lý trí như thế này, vốn dĩ chỉ ở Long thành hai ngày thôi là anh phải đi rồi. Vậy mà anh còn ở đây tới một tuần. Công việc bên Giang thành không thể trì hoãn thêm được nữa. Ngày mai anh cần phải về bên đó một chuyến, mà lần tiếp theo có thể qua đây lại không biết tới khi nào mới được. Chỉ điều này thôi là làm anh vô cùng nôn nóng khó chịu.
Anh giống như một tên biến thái, dùng bánh kem lừa Ôn Mạn xuống dưới, sau đó dụ dỗ cô ăn bánh rồi còn bế cô ngồi lên đùi mình, không muốn kìm nén nữa, chỉ muốn bắt nạt cô.
“Ngày mai anh phải về Giang thành rồi.” Giọng nói của Chu Khải có chút trầm thấp, gương mặt tuấn tú hơi ngẩng lên nhìn cô, nhìn Ôn Mạn ngồi trên người anh cao hơn anh một khúc: “Anh nhịn không được.”
Âm cuối cùng còn như mang theo chút run rẩy khát cầu. Thực sự không phải anh muốn ép buộc Ôn Mạn phải làm chút gì ở đây mới được. Chỉ là muốn để mình có thể ở gần cô thêm một chút, một chút thôi cùng được. Cho dù anh có biến thành tên biến thái cuồng thả dâm cũng không sao, qυყ đầυ còn đáng thương khóc ròng, chảy ra đầy dịch nhầy.
Ôn Mạn làm ổ trên vai anh, hai tay nắm chặt: “Ngày mai đi luôn rồi ạ?”
Giọng nói của cô có chút hoảng hốt, cô chợt phát hiện ra thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Trong vô thức cô vậy mà đã quen với cảm giác có Chu Khải bên cạnh rồi.
Ôn Mạn không dám hỏi ra câu anh còn tới nữa không. Nếu như anh tới thì khi nào tới. Bởi vì cô không thích phải chờ đợi trong vô vọng, lại chẳng biết phải chờ tới khi nào.
Cô thở dài một hơi, thở hết những muộn phiền trong lồng ngực ra. Ôn Mạn nhìn Chu Khải, nhíu nhíu mày, duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa đâu mày anh ra.