Chu Khải gần như mê luyến hương vị trên người cô, hơi thở mập mờ giữa hai người như nhuộm đẫm không gian xung quanh, làm anh không còn nghe, không còn nhìn thấy gì khác, trong lòng, trong mắt cũng chỉ chứa nổi mình cô.
“Chu Khải…” Ôn Mạn thích ứng với gậy thịt thô to trong cơ thể rồi, nhỏ giọng gọi anh.
“Hửm?”
Lần này Chu Khải lên tiếng, trong giọng nói mát lạnh còn có thêm dục vọng ám ách, như là thiên sứ cam tâm tình nguyện trầm luân trong địa ngục dục vọng nhưng vẫn có chút không cam lòng.
Ôn Mạn hơi nâng người mình lên, rũ mi dài nhìn anh, từ trên cao nhìn xuống, khắc họa mọi đường nét ngũ quan của anh vào trong trí nhớ mình. Cô không hiểu sao người lại được ông trời ưu ái cho tới vậy, mỗi một chi tiết trên gương mặt anh đều hoàn mỹ, cho dù là đôi mắt… sống mũi… hay là đôi môi mỏng bạc tình. Nhưng chính gương mặt này lại để cô chờ đợi ròng rã suốt ba năm trời.
Thời gian và thói quen là những thứ thật đáng sợ. Cô dùng thời gian ba năm mới làm quen được với sự thật cô đã mất đi Chu Khải, tự cho rằng mình đã có thể thoát khỏi sự quyến luyến với anh. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh một lần nữa, áo giáp trên người cô lại rơi rụng lả tả. Thời gian ngắn ngủi 1 tuần, cô lại để uổng phí hết nỗ lực trong suốt ba năm.
Sau này, cô lại phải cần thời gian bao lâu nữa mới có thể quen với cuộc sống sắp mất đi Chu Khải lần nữa đây.
Không thể nghĩ ra được, cũng không hề muốn nghĩ tới.
Ôn Mạn cúi người hôn lên môi Chu Khải, cắn xuống môi dưới anh một cái mới thôi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, giống như bình thường Chu Khải thường châm ngòi dục vọng hôn cô, cô hoảng loạn quấy đảo lung tung trong khoang miệng anh. Nghĩ tới chỉ ngày mai thôi Chu Khải sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình, hai bàn tay đang túm chặt bả vai anh nhịn không được siết càng chặt hơn, gắt gao nắm trong lòng bàn tay.
Hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau. Chu Khải không nghĩ tới dưới tình huống cô đang tỉnh táo như thế này mà lại chủ động hôn anh. Sau khi bị động thừa nhận nụ hôn trúc trắc của cô, một bàn tay anh giữ chặt đầu cô, làm sâu nụ hôn này hơn nữa. Âm thanh xấu hổ truyền vào tai hai người, trong miệng lại sắc tình cuốn lấy đầu lưỡi đối phương. Tiểu huyệt bọc chặt gậy thịt của Ôn Mạn cũng bắt đầu động đậy, mông cong phe phẩy đong đưa dưới sự che đậy của áo khoác và váy.
“Ư… a… sâu quá…” Trong đôi mắt ướt sũng nước của Ôn Mạn nhuốm đầy dục vọng. Nụ hôn sâu gần như làm cô thở không nổi. Nhưng cô lại điên cuồng cố chấp thích cảm giác như vậy, không muốn rút lưỡi ra khỏi khoang miệng của Chu Khải.