Trong công ty không có đồ gì cần phải lấy, cô đã gửi tin nhắn cho lãnh đạo xin nghỉ nửa ngày, sau đó theo Chu Khải cùng nhau về nhà.
Còn về câu nói anh muốn nuôi cô kia, cô đã ném ra sau đầu từ sớm rồi.
Sau khi trở về nhà Ôn Mạn mới phát hiện Chu Khải thực sự phải về rồi. Anh ở nhà cô suốt một tuần, rất nhiều đồ đạc vốn thuộc về anh, lúc này đã được thu dọn sạch sẽ bỏ trong một vali hành lý mới.
Trên người cô toàn là tinh dịch, dưới thân vẫn còn đang dính nhớp khó chịu, Ôn Mạn cũng không hỏi nhiều, chỉ chỉ vào phòng tắm: “Em đi tắm rửa trước.”
Chu Khải gật gật đầu.
Thực ra tình trạng của anh cũng không khá hơn Ôn Mạn bao nhiêu, tinh dịch và dâʍ ŧᏂủy̠ đọng lại trên quần tây đen, anh cởϊ áσ khoác che thân dưới nãy giờ.
Ôn Mạn tắm rửa xong, mở cửa phòng tắm ra: “Anh có muốn tắm không?”
“Không cần, anh thay quần áo là được.” Anh cũng chỉ có quần tây là có vấn đề chút thôi.
“Ồ, được.” Ôn Mạn vừa lau tóc vừa ngồi xuống ghế sô pha, vừa quay đầu đã nhìn thấy Chu Khải đang cởi dây lưng, hô hấp cứng còng lại: “Em không thể làm tiếp được…”
Tiểu huyệt bị anh tàn phá giờ vẫn còn hơi đau nhức, lại làm thêm nữa thì phỏng chừng cô không xuống được giường mất.
Động tác Chu Khải khựng lại: “Anh thay cái quần.”
“……”
“Ồ.”
Ôn Mạn xấu hổ thu tầm mắt lại, cũng không hỏi anh sao không vào trong phòng mà thay. Lúc này trong phòng khách không khí vô cùng xấu hổ. Cô muốn xem cái gì đó trên tivi để dời sự chú ý cũng không được, chỉ có thể gượng gạo dùng khăn lau khô tóc trên đỉnh đầu. Động tác vô cùng máy móc.
Bên kia Chu Khải thay quần xong rồi, quay đầu nhìn lại vẫn thấy cô còn đang lau tóc, nhíu mày đi tới: “Không có máy sấy à?”
“Lười sấy.” Ôn Mạn trả lời.
Chu Khải thở dài, “Ở đâu?”
“Hả?” Ôn Mạn ngẩng đầu.
“Máy sấy ở đâu, anh sấy cho em.” Chu Khải không cho cô từ chối, rút cái khăn cô đang cầm đi.