Mạn Mạn Quyến Rũ - A Ô Loạn

Chương 46



Dư quang Ôn Mạn nhìn thấy Chu Khải đang đứng dậy đi về phía sân lộ thiên, sau đó móc một cây thuốc ra châm lửa, ngậm thuốc vào miệng đứng tựa vào lan can nhìn về phía xa xa.

Ôn Mạn cảm thấy đúng là mình có bệnh thật rồi.

Cô cố ý nói cho anh biết mình đang ở đâu, chờ mong anh tới, muốn xảy ra chút chuyện gì đó với anh, rồi lúc anh đè lên người cô, cô lại cố tình nói ra những lời đó chọc tức anh.

Phía dưới chỗ kia Chu Khải vẫn còn đang cứng, cách một lớp quần tây đều có thể nhìn rõ rành rành.

Cô cũng không ngờ, Chu Khải có thể quyết đoán dứt ra như vậy được.

Suối nước nóng lộ thiên đã xả sẵn nước từ lâu, nhiệt độ cao đang bốc khói mù mịt, chạm vào không khí lạnh rồi lại biến mất tăm hơi.

Ôn Mạn xuống giường, chậm chạp mở vali hành lý của mình ra, đập vào mắt chính là bộ bikini ba mảnh màu cam hồng kia.
Chu Khải đang đưa lưng về phía cô, nhìn về phía xa xa. Ôn Mạn rối rắm một hồi, rồi như đã hạ quyết tâm lắm, cởi hết quần áo trên người xuống, sau đó mặc bộ bikini kia vào.

Màu sắc sặc sỡ làm nổi bật làn da của cô càng thêm trắng nõn, giống như đóa hoa hồng rực lửa được tưới đẫm sương đêm.

Ngoài sân lộ thiên rất lạnh, Ôn Mạn bọc khăn tắm đi ra tới ngoài thì run lập cập.

Cô duỗi mũi chân thử độ ấm của nước, dòng nước ấm áp bao bọc lấy chân cô, ấm vô cùng.

Vì thế, Ôn Mạn cởi khăn tắm trên người ra, để mặc nó trượt xuống nền, ngâm toàn bộ cơ thể vào trong nước, chỉ chừa lại cái đầu ngoài không khí hít thở.

Suối nước nóng mà cô đang ngồi được xây trong phòng riêng, cô đằm mình trong đó cũng không có ai nhìn thấy được, nhiều lắm cũng chỉ nhìn được cái đầu đang lộ ra mà thôi.
Chu Khải nghe được động tĩnh quay đầu lại, cảnh tượng đập vào mắt chính là thế kia, biểu cảm trên mặt đã không còn khống chế được.

Ôn Mạn cảm nhận được tầm mắt của anh, có chút ngượng ngùng muốn che đi một chút, rồi lại cảm thấy động tác này của mình thật đúng là thừa thãi, rồi cứ để mặc như vậy cho anh tùy ý nhìn.

Cây thuốc anh đang ngậm trong miệng bị cắn đứt, gậy thịt dưới thân càng trướng, cứng phát đau.

Chu Khải cảm thấy Ôn Mạn đúng là một tiểu yêu tinh, rõ ràng vừa mới uyển chuyển từ chối anh, bây giờ lại mặc thành dạng này, còn ngâm suối nước nóng ngay dưới mí mắt anh nữa.

Cô cảm thấy định lực của anh tốt lắm à?

Anh bực bội dập tắt điếu thuốc, đi ra khỏi phòng: “Anh đi đặt phòng khác.”

Ôn Mạn gọi anh lại: “Em... em đang quyến rũ anh mà.”
Lúc cô nói ra những lời này, còn lắp bắp, vành tai cũng đỏ rực.

“Suối nước nóng này phải mặc áo tắm mới ngâm được, anh có muốn ngâm cùng không?” Ôn Mạn dịch dịch sang bên cạnh, suối nước nóng không lớn lắm, nhưng đủ để chứa được hai người.

Chu Khải đúng là không mò được tâm tư của Ôn Mạn.

“Nếu mà ngâm cùng em, anh sẽ muốn chơi em luôn đấy.” Chu Khải thành thật nói.

Ôn Mạn chớp chớp mắt: “Vậy anh.... vậy anh có muốn vào không?”

Vậy mà cô lại không từ chối.

Chu Khải kéo và vạt ra, về trong phòng cởϊ qυầи ào, lấy một chiếc quần bơi từ trong vali ra, đôi chân thon dài được triển lộ hoàn toàn, gậy thịt nặng trĩu kia còn lặng lẽ thò đầu ra bên mép quần nữa.

Chu Khải cau mày nhìn thứ đồ chơi của mình kia, muốn nghiêng nó sang một bên để nó đừng ló đầu ra nữa, lúc này mới bình thường được.
Nước trong suối nước nóng độ ấm rất vừa vặn, lúc Chu Khải ngồi xuống bậc thang, dòng nước dập dềnh trào ra ngoài, làm ướt khăn tắm trên sàn đất.

Do chân anh quá dài, Ôn Mạn nhìn anh ngồi trong đây lại có cảm giác anh phải chịu thiệt rồi.

Chu Khải ngồi vào rồi vẫn luôn duy trì một tư thế, không dám nhúc nhích. Mặc dù là Ôn Mạn mời anh cùng ngâm, nhưng anh lại không dám tùy tiện làm ra hành động gì với cô.

Tay Ôn Mạn đều trên mặt nước nghịch nghịch, nước bắn tung lên như hoa nở, cô hỏi: “Anh cảm thấy em là người như thế nào?”

Chu Khải cúi mắt nhìn về phía cô: “Người anh yêu.”

Ôn Mạn cười: “Không bảo anh nói mấy lời ngôn tình đâu.”

Chu Khải: “Anh không nói ngôn tình.”

Ôn Mạn nhướng mày nhìn anh, ý tưởng vẫn giấu trong lòng dần đâm rễ, bắt đầu nảy mầm xanh.
“Muốn quay lại với em, là muốn yêu đương với em sao?” Ôn Mạn hỏi.

Chu Khải nhíu nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Không phải, anh muốn kết hôn với em.”

Ý tưởng vốn nảy mầm trong lòng Ôn Mạn kia, giờ nở bung thành đóa hoa sáng bừng.

Thật ra, cô đã suy nghĩ lâu thật lâu. Từ khi Chu Khải rời khỏi Long thành, mỗi ngày anh đều sẽ gọi điện thoại cho cô, sau đó cô vẫn luôn tự hỏi mối quan hệ giữa hai người bây giờ là gì.

Chu Khải không ép buộc cô phải quay lại, dù chỉ có thân phận bạn giường với cô thôi anh cũng chấp nhận, hoặc dù chẳng có danh phận gì, anh vẫn vui lòng.

Những điều anh làm, Ôn Mạn đều biết cả.

Nhưng Ôn Mạn không muốn Chu Khải phải hạ mình đến thế, anh thích cô không có nghĩa là anh đang thấp hơn cô một cái đầu.

Cô cũng không muốn để mối quan hệ giữa cô và Chu Khải chỉ giống như tình nhân.

Cô thích Chu Khải, chia cách ba năm cũng không thể thay đổi được tâm ý của cô.

Cô vẫn chưa đồng ý để hai người quay lại, chẳng qua là cô vẫn chưa vượt qua được rào cản trong lòng mà thôi, cô đang đấu tranh với chính mình.

Cho dù là như vậy, cô vẫn luôn tự hỏi, dù đã trải qua ba năm đầy thương tích rồi, cô vẫn lựa chọn tin tưởng Chu Khải một lần nữa.

Cơ thể Ôn Mạn xoay tròn một vòng trong suối nước nóng, chân dài trắng nõn duỗi ra, khóa ngồi trên đùi anh.

Quần bơi bao bọc lấy gậy thịt cứng ngắc đang chống lên tiểu huyệt của cô, chỉ có thế thôi, Ôn Mạn cũng đã cảm nhận được khoái cảm lan dọc sống lưng xộc thẳng lên đỉnh đầu.

“Ngày mai đi đăng ký, anh có thể chơi em.” Ôn Mạn phủ người lên người anh, nặn từng chữ rõ ràng bên tai anh.

Chu Khải nhướng mi, cười khẽ một tiếng.

Anh ôm lấy sống lưng cô, lưu luyến xoa nắn vòng eo, sau đó trượt xuống mông cong trong nước.

“Nếu ngày mai em có thể xuống giường được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.