Dư vị cao trào làm Ôn Mạn sướng thật lâu không nói thành lời, hai tay cô treo trên bả vai dày rộng của Chu Khải, cả người đều đổ rạp lên người anh thở hổn hển.
Cái lồn dâm dục phía dưới không khống chế được phun dâm thuỷ đầy đất, gần như làm ướt hết quần dưới cổ chân cô. Thậm chí lúc này cô không còn năng lực tự hỏi lát nữa làm sao để đi ra ngoài.
“Sướng không.” Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng thốt ra từ miệng Chu Khải lại mang theo ngữ khí khẳng định.
Anh biết chắc Ôn Mạn đang rất sướng, bím dâm được ngón tay đâm chín rục giờ chỉ muốn thứ gì thô hơn, lớn hơn dài hơn nữa cắm vào.
“Ưm… sướng lắm…” Ôn Mạn làm nũng chôn mặt trong ngực anh cọ cọ, cảm thấy cơ ngực Chu Khải sao mà cứng quá vậy.
Cây hàng của Chu Khải để trên bắp đùi cô nhẹ nhàng ma sát, mạch máu trên cây hàng nổi lên rần rần, lúc này anh chỉ có một suy nghĩ đụ cho đến khi Ôn Mạn khóc lớn mới thôi.
“Ưm… không được… từ bỏ…” Ôn Mạn nhận ra ý đồ của anh, tay nhỏ vô lực đẩy anh ra: “Không muốn nữa…”
Mặc dù cô uống nhiều rượu, đầu óc choáng váng nhưng hai lần cao trào liên tiếp mới rồi đã làm cô tỉnh táo hơn chút. Cô bị Chu Khải dùng tay chơi tới mức lên đỉnh, hôm sau tỉnh lại có thể mượn cớ say rượu làm loạn, bị con cu của anh giã vào đụ tới nứng lên sung sướng thì lại là chuyện khác rồi.
Mối quan hệ của cô với Chu Khải lúc này rất xấu hổ, rõ ràng là bạn trai bạn gái đã chia tay 3 năm, bây giờ lại chẳng cần mặt mũi được anh địt lên cao trào ngay trong toilet.
Đáng sợ nhất chính là, cơ thể cấm dục ba năm của cô vừa gặp được Chu Khải đã nứng lên giống như đĩ điếm sẵn sàng vểnh mông muốn được anh chơi chết.
Cô không biết Chu Khải nghĩ như thế nào về cô, thậm chí cô cũng không biết bây giờ Chu Khải có còn độc thân hay không. Cô chỉ có thể mềm yếu vô lực đẩy ngực anh ra, từ chối anh đâm vào.
“Ưm… em… em không phải… là người tùy tiện…” Rõ ràng cả người Ôn Mạn được Chu Khải liếm láp qua, đầu vú hồng nhuận dựng đứng cao cao, lồn dâm dưới thân lầy lội như hồng thủy lũ lụt, nhưng cô vẫn còn căng da đầu nói mình không phải là người tùy tiện.
Chỉ vì đối phương là Chu Khải, cô mới có thể mất không chế mà nứng lên như vậy.
Chu Khải hôn lên khóe mắt ướt nước của cô, giọng nói dịu dàng, dỗ dành: “Ừ, em không phải.”
Nhưng cây hàng của anh lại không hề có ý định rút lui. Anh rút đại hai tờ giấy lót lên nắp bồn cầu, Chu Khải ngồi xuống đó, ôm Ôn Mạn kéo vào ngực mình, vô tình đá văng chiếc quần vướng víu dưới chân cô, để cô khóa ngồi trên người anh.
“Ưm…” Cả người Ôn Mạn run lên.