Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 46: Chương 46




Hơn 25 năm trước, nước Z vẫn chưa phải là một nước phát triển và vững chắc như bây giờ.

Nhưng đây là nước nằm ở trung tâm, xung quanh đều có các mỏ than và những hòn đảo đắt giá.

Lúc đó Long Ngạo Vương và Kỳ Thiên Như là những người khá nổi tiếng trong thế giới ngầm.

Bạn của Kỳ Thiên Như chính là Mẫn Hàm - mẹ của A Mẫn.

Mà Mẫn Hàm lại là một trong những sát thủ nổi tiếng với tài sử dụng thập phi tiêu.

Đó là chiêu thức độc nhất mà Mẫn Hàm đã nghĩ ra.

Cô ấy cũng không tốn nhiều thời gian để có thể sử dụng lại.

Còn Long Ngạo Vương lại chính là lão đại của Hắc Long Ưng, mà ông cũng có một người bạn là Cao Tuấn làm trong sở cảnh sát.

Cao Tuấn cũng là bạn của Hà Minh, cũng là bạn của Ngạo Vương.

Vậy nên ba người họ đã quen biết nhau và trở thành bạn thân.

Cũng trong một lần làm nhiệm vụ cho chính phủ mà cả ba bị kéo vào một rắc rối.

Rắc rối này cũng khiến bọn họ quen biết một người tên là Vương Liêu.

Trong nhiệm vụ đó Mẫn Hàm cũng đã cứu Vương Liêu, chính xác hơn là Vương Liêu cứu Mẫn Hàm và Kỳ Thiên Như.

Cuối cùng bọn họ an toàn rời khỏi nơi thực thi nhiệm vụ.

Kể từ đó bọn họ bắt đầu quen biết nhau, rồi thân nhau.


Mối quan hệ của bọn họ có thể nói là cực kỳ thân thiết và tin tưởng nhau, bất kỳ điều gì cũng không thể phá vỡ mối quan hệ đó.

Nhiều người nghĩ rằng trắng và đen không thể đồng hành cùng nhau.

Nhưng Mẫn Hàm và Vương Liêu đã phá vỡ định kiến đó.

Thu thập thông tin có Kỳ Thiên Như, muốn thuận lợi làm việc có Cao Tuấn ở sở cảnh sát.

Cần người bảo vệ đã có lão đại Long Ngạo Vương, muốn có sát thủ đã có Hà Minh.

Tất cả những người đó muốn thuận lợi phải thông qua phó tổng thống của nước Z - Vương Liêu.

Và tất nhiên Vương Liêu cũng sẽ bị nhiều người nhắm đến, nhưng đã có Mẫn Hàm bảo vệ.

Thứ khiến mọi người quen biết nhau chính là vấn đề cơ mật của nước Z.

Đây là một tấm bản đồ chỉ tiết đánh dấu các địa điểm có chứa mỏ than và những hòn đảo đắc địa có thể thu về một số tiền khủng.

Những hòn đảo này về mọi thứ đều rất tốt, còn có thể cải tạo lại, có thể phục vụ du lịch và cũng là điểm nhãn của nước Z.

Một vài nước khác có nhìn ngó tới, có đàm phán, cũng có tìm hiểu nhưng kết quả là con số 0 tròn trĩnh.

5 năm sau cuối cùng bọn họ cũng thánh thơi vì không còn phải lo lắng những người để ý tấm bản đồ nữa.

Mọi việc đột nhiên im ắng xuống khiến bọn họ tưởng rằng không còn điều gì phải bận tâm nữa.

Lúc đó Thiên Như và Ngạo Vương cũng đã kết hôn và có một đứa con trai năm tuổi.

Cũng vài tháng sau Mẫn Hàm và Vương Liêu làm lễ kết hôn, sau đó cả hai cùng có với nhau một đứa con gái, đặt tên là Vương Mẫn Nhi.

Lúc này bên ngoài bắt đầu có những tin tức không hay về Vương Liêu, tin đồn về việc ông nắm được tấm bản đồ trọng điểm và có ý đồ muốn tranh cử chức tổng thống khiến nhiều người đồn đoán.

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết sự việc không phải như vậy.

Ông cũng đã nói trước về vấn đề này với tổng thống, nhưng tổng thống lại muốn ông giữ nó.

Tin đe dọa nặc danh cũng được gửi đến ngày càng nhiều, điều này làm ảnh hưởng đến những người trong cuộc.

Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Mẫn Hàm biết được một thông tin mật nên liên đem con mình gửi cho Viện trưởng ở cô nhi viện.

Tiếp đến bà bàn bạc với mọi người về cách ứng phó.

"Ngạo Vương, Thiên Như! Hai người phụ trách việc làm ra một tấm bản đồ giả sau đó bán vào đấu giá đen"
"Liệu có ổn không? Bọn họ vốn dĩ nhắm đến vị trí phó tổng thống của Vương Liêu.

"
Ngạo Vương nhìn Mẫn Hàm, thông tin này ông được người khác mật báo.

Vương Liêu nghe xong chỉ cười: "Tôi biết kẻ đó là ai, cho nên ngoài việc nhằm đến vị trí này thì bọn họ còn muốn luôn cả tấm bản đồ"
"Khá nhiêu người đang gửi thư đe dọa tổng thống, yêu cầu ông ấy phải loại Vương Liêu ra khỏi cuộc bầu cử tiếp theo.


"
Cao Tuấn nhìn mọi người nói, tin tức ngày càng tiêu cực hơn rồi.

Mẫn Hàm nhìn Kỳ Thiên Như sau đó nói vài lời gửi gắm: "Thiên Như! Con bé tôi đã gửi đi rồi, hy vọng sau này bà sẽ tìm được nó.

Lúc đó tôi mong bà có thể giúp đỡ và che chở cho nó, được không?"
"Yên tâm! Tôi và Ngạo Vương sẽ không để con bé phải chịu khổ đâu.

Nhưng con bé đang ở chỗ nào?"
Thiên Như vỗ nhẹ tay Mẫn Hàm an ủi sau đó hỏi.

Nhưng Mẫn Hàm chỉ cười, Nếu được yên ổn thì 18 tuổi sẽ có người dẫn con bé về Long Gia"
"Mẫn Hàm! Chúng ta đi thôi, việc này không nên kéo theo nhiều người vào.

"
Vương Liêu nhìn Mẫn Hàm, ánh mắt đầy sự dịu dàng.

Mẫn Hàm đứng lên nhìn Hà Minh sau đó nói: "Chị đã dặn dò rồi, nếu chỗ con bé có bất trắc, em nhất định phải đem con bé vẽ cho bằng được.

"
"Em hiểu rồi! Chị và anh rể phải cẩn thận đấy"
Hà Minh nhìn chị mình và anh rể nhắc nhở, có lẽ đây là lần gặp cuối cùng của bọn họ.

Trước khi rời đi tất cả đều cùng nhau chụp chung một tấm hình làm kỷ niệm, cũng không ngờ rằng đó là lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với Mẫn Hàm và Vương Liêu.

Vì muốn con mình sau này được yên ổn mà Vương Liêu và Mẫn Hàm lựa chọn hy sinh chính mình để che giấu sự thật.

Cũng vì muốn bảo toàn cho những người thân yêu bên cạnh.

Ngay tối hôm đó toàn bộ Vương Gia đều bị ám sát, cả tòa biệt thự đều chìm trong biển lửa.

Sau chuyện đó những người trong cuộc đều im lặng, ngay cả tổng thống cũng niêm phong hồ sơ của Vương Gia vào tài liệu cơ mật.

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, một trận giông bão ngầm liền diễn ra.

Suốt mấy tháng trời máu tanh sương gió, cuối cùng Hà Minh và những người khác đã tiêu diệt gần như toàn bộ những kẻ nhảm đến con gái củA Mẫn Hàm.

Nhưng tàn dư vẫn còn, cho nên mới có trận hỏa hoạn ở cô nhi viện.


Hà Minh biết rõ kẻ gây ra chuyện này là ai nhưng ông không nói.

Bởi vì ông từng hứa với chị mình rằng sẽ cho A Mẫn một cuộc sống bình yên.

Ông không muốn A Mẫn luôn bị truy đuổi và chạy trốn mãi vì những chuyện năm xưa.

Còn chuyện cô nhi viện thì ông không chắc chắn có cùng một người hay không, vì ông không tìm được một chút manh mối nào.

Ông cũng không nói cho A Mẫn biết Thiên Như và Ngạo Vương là bạn của ba mẹ A Mẫn.

Vì ông không muốn A Mẫn dựa vào thế lực đó mà trả thù.

"A Mẫn! Cháu đã hiểu lý do vì sao mà chú không muốn cháu trả thù chưa?"
"Chú chắc chắn kẻ hại ba mẹ cháu và phóng hỏa cô nhi viện là cùng một người sao?"
A Mẫn nhìn ông hỏi câu này khiển ông có chút bất ngờ.

Ông nhìn A Mẫn lắc đầu, "Chú không rõ! Bởi vì không có chút manh mối nào cả.

"
A Mẫn nghe đến đây thì rất buồn, cô vốn nghĩ bản thân bị ghét bỏ nhưng không phải.

Lúc hiểu chuyện Viện trưởng mới cho cô biết mình tên thật là gì.

Vậy mà cuối cùng lại vì chuyện này cô đã hại hàng trăm người phải bỏ mạng.

Cô nhìn chú mình nghiêm túc nói: "Theo cháu là hai thế lực khác nhau! Nếu cùng một người, đang lý họ nên dùng cô nhi viện uy hiếp cháu.

Đằng này lại giết toàn bộ, cháu không hiểu mục đích của kẻ đó"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.