Nhưng nếu Cố Khiêm thức thời, nhận thức được thiên mệnh, sẽ không còn là Cố Khiêm.
Phùng Phượng dù đã nắm được ba phần thế lực trong triều đình, vẫn chưa thể một tay che trời. Các quan viên trong lòng vẫn còn ý niệm “lật Phùng Phượng, phản Yêm đảng” trụ lại khá ít, Cố Khiêm dẫn đầu sự việc này, tựa như ném đá vào mặt hồ, khiến sóng nổi lên rồi lan ra. (Yêm: hoạn quan)
Tri phủ Thường Châu cùng quan huyện Vô Tích đều là thanh quan ngay thẳng, cùng Cố Khiêm sớm đã có qua lại, lúc này dũng cảm ra mặt, giúp hắn mở thư viện Đông Lâm, mời những người cùng chí hướng tới dạy học, ngoài dạy học ra còn bàn luận việc triều chính, các nhân vật cao thấp, tự gọi là “thanh nghị” (dư luận giới thượng lưu).
Phùng Phượng nghe qua chỉ lắc đầu cười nói, “Cổ hủ.” Hắn lần nay vội vàng cùng binh bộ thượng thư đấu tranh gay gắt, thầm nghĩ nếu dùng binh đao mà có được thiên hạ, liền cho ngươi vài tin đồn thì thế nào?
Nhưng Phùng Phượng không lường được, Cố Khiêm ở Đông Lâm thư viện lại như tinh hỏa liệu nguyên(), nhất thời “Sĩ đại phu bão đạo xử thì giả, suất thối xử lâm dã, văn phong hưởng phụ”(1), dù lo lắng đến đâu vẫn không ngăn được miệng lưỡi chúng nhân. Trong triều còn lại mấy khối xương cứng cáp là chỗ dựa ngôn luận vững chắc, vòng vo tam quốc một hồi, cũng không cùng Phùng Phượng chống chọi, âm thầm gạt chân y, chẳng quản có tác dụng hay không, vì có thể làm cho Phùng Phượng thống khổ, bọn họ mới thống khoái.
() Tinh hỏa liệu nguyên: một đám lửa nhỏ cũng có thể thiêu cháy cả cánh đồng. Ý nói những việc nhỏ cũng có thể phát sinh ra chuyện lớn, lực lượng nhỏ lẻ cũng có thể gây ra sóng to gió lớn.
Thời cuộc liền như vậy ngươi tiến ta lui, ngươi lui ta tiến rồi đi vào bế tắc, cứ như vậy, Thần Tông băng hà, Quang Tông kế vị, Quang Tông trị vì được một tháng thì băng hà, Hi Tông kế vị.
Niên hiệu từ Vạn Lịch đổi thành Thái Xương rồi lại thành Thiên Khải, người trên long ỷ thay đôi ba lần, thời gian thấm thoát thoi đưa.
Phùng Phượng đã sớm cấu kết cùng nhũ mẫu của Hi Tông, Hi Tông cũng không dám phản kháng con người quyền lực đã nhìn hắn lớn lên ấy. Binh bộ thượng thư cuối cùng cũng già, liền mang chút tâm lực cuối cùng của mình là con rể, Trấn Quốc tướng quân Chu Mộng Lân điều ra biên quan rồi buông tay rời khỏi nhân gian. Bất quá nước cờ cuối cùng này khiến Phùng Phượng cố kỵ biên quan mười vạn đại quân kia năm năm trời.
Đông Lâm đảng năm năm này cũng tính trăm phương ngàn kế, một thư viện đơn giản chỉ dạy học, giờ đã cùng phe phái Phùng Phượng đối đầu như nước với lửa.
Phùng Phượng sớm hạ quyết tâm, phải thừa dịp đi thảo sát kinh thành đầu xuân sang năm để nhổ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đó ra. Lần này Lục Diêu đi về phương Nam, nhìn như đi một mình, nhưng thực chất hắn tùy thời sẽ điều động mật thám bày bố cục diện, đem cái Đông Lâm đảng kia tra xét kỹ càng.
“Tiểu Lục à, mùa thu năm nay mà rảnh, lại theo giúp ta đi Hương Sơn tự ở mấy ngày, haha… cùng ăn đồ chay của lão hòa thượng, rồi chơi cờ, ngắm cảnh.” Ngày đó sau khi bàn xong chính sự, Phùng Phượng đột nhiên hướng Lục Diêu cười nói.
“Chỉ cần Hán công có hứng, thuộc hạ đương nhiên phải đi theo hưởng phúc.” Lục Diêu thầm nghĩ Đại Thử (2) còn chưa qua, đã tính đến chuyện đi chơi, “Chính là chơi cờ thì ta xin kiếu, lần trước thua Hán công bức Tuyết cảnh hàn lâm đồ (3), lòng ta vẫn đau không ngớt đây.”
Phùng Phượng mỉm cười, lại cầm chén trà uống một ngụm, thầm nghĩ, “Được lắm, càng đến cuối thu sắc trời càng đẹp, các ngươi đã muốn như cây phong bình thường không thức thời, ta lại muốn xem cảnh sắc giang sơn nhiễm huyết!”
Mùa thu năm Thiên Khải thứ năm, Lục Diêu rốt cuộc cũng không rảnh đi nhìn Hương Sơn lá đỏ.
Phùng Phượng lần này chưa có động tĩnh gì, Đông Lâm đảng lại kiềm chế không được. Tuần phủ Ứng Thiên, phủ đốc thường trực của Tô Châu trong một đêm chết bất đắc kỳ tử trong nhà, tin tức truyền đến kinh thành, Phùng Phượng nổi giận. Tuần phủ đích thân để ý dân chính, nam lương bắc điều hàng năm đều là hắn đích thân xử lí. Hắn vừa chết, tuần phủ kế tiếp nhanh chóng được bổ nhiệm, nhưng nhất thời cũng không rõ nông sâu, sợ rằng thực quyền sớm vào tay người ngoài.
“Quay lại khác gì gây phiền toái cho đệ.” Phùng Sanh gắp một miếng ức gà, hướng Lục Diêu oán hận nói, “Kia nếu ra sức khước từ không phát lương, bên này giá gạo sẽ tăng, lại để cho người ta nói này nói nọ. Còn thủy vận, huynh có biết hàng năm lỗ mất bao nhiêu bạc không? Bao nhiêu năm qua không thể nào giải quyết được chuyện này, công bộ giao cho mình đệ, thao thao bất tuyệt một hồi chung quy cũng chỉ có hai chữ ‘đòi tiền’, đệ còn muốn cùng lão bang tử (cái mõ) Dương Tôn Nho kia đấu trí đấu dũng. Nghe đi, Tôn Nho, tên gì chua loét, nhưng cũng đừng giống đệ lấy hơi tiền hành người a.”
Phùng Sanh chính là nghĩa tử của Phùng Phượng, so với Lục Diêu nhỏ hơn năm tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù không phải huynh đệ ruột thịt nhưng tình cảm không khác gì thân nhân.
Toàn bộ chuyện gạo tiền cống nạp và thuế của thiên hạ trong tay bộ hộ, Phùng Phượng không dám giao cho người khác, sớm đã đề bạt Phùng Sanh làm Hộ bộ thị lang. Hộ bộ thượng thư tuổi già sức yếu, đừng nói là xử lí công việc, ngay cả đi đường cũng không xong. Hiện nay việc lớn nhỏ đều do hai vị thị lang quản, một vị khác chính là lão bang tử mà Phùng Sanh nhắc đến, Đông Lâm đảng Dương Tôn Nho.
“Phong thanh, vũ thanh, độc thư thanh, thanh thanh nhập nhĩ gia sự, quốc sự, thiên hạ sự, sự sự quan tâm.”
(Tạm dịch: Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng đọc sách, tiếng gì cũng lọt tai
Chuyện trong nhà, chuyện quốc gia, chuyện thiên hạ, chuyện gì cũng quan tâm)
Đây là câu đối ngày đó Cố Khiêm đích thân sáng tác, tuyên khắc vào cổng lớn của Đông Lâm thư viện. Hiện tại người đã qua đời, chỉ còn lưu lại câu đối, còn không phải một lòng vì nước.
Tỉ dụ như thủy lợi hưng thịnh, thủy vận thông suốt vẫn là chính sự, Dương Tôn Nho lại là người ưa tranh chấp, chứa nhiều suy tính, năm lần bảy lượt gây khó dễ.
Bá tánh chúng sinh?
Giang sơn tươi đẹp!
Từ xưa đến nay, các triều đại đều có tranh đấu quyền thế, không phải tranh đến cuối cùng lại không về được như lúc đầu.
“Trong kinh ai chẳng biết Phùng thị lang tài mạo song toàn, phong lưu phóng khoáng,” Lục Diêu rót đầy rượu cho Phùng Sanh, “Làm sao giống người đầy hơi tiền hành kẻ khác được chứ.”
“Đại ca đừng lấy đệ làm trò cười,” Phùng Sanh nâng chén, nhướng mày, “Lần trước đi Tú Mãn lâu, đệ có thể thấy được Hồng Tụ cô nương phải gầy đi hai phần, thật ứng với câu ‘vi y tiêu đắc nhân tiều tụy’(4), lại không biết là phán ai đây?”
“…Đệ rõ ràng trước đây chỉ biết kêu gào đòi công bằng” Lục Diêu thở dài, cười mắng, “Giờ lại học được nhỏ mọn đòi quyền lợi.”
“Đều là nhờ phúc của Dương đại nhân, ngày ngày cùng đệ cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt như cân hành vỏ tỏi.” Phùng Sanh cũng thở dài, bất đắc dĩ nói, “Đây là dù câm điếc cũng giận đến mức xuất khẩu thành thơ.”
Lúc Lục Diêu gặp Phùng Sanh, đứa nhỏ kia mới chỉ có năm tuổi, mình cũng bất quá mới mười tuổi. Tiểu Phùng Sanh bộ dạng phấn điêu ngọc trác, thông minh lanh lợi, vì trong nhà gặp biến cố, liền sinh hoảng sợ, không dám nói chuyện.
Năm ấy Phùng Phượng vẫn còn làm việc dưới tay Hán công tiền nhiệm, ngày thường ở trong cung, mười ngày nửa tháng mới đến một lần, kiểm tra luyện tập võ nghệ. Một tòa nhà, trừ bỏ võ sư, chỉ có mấy nha hoàn đầu bếp nữ, cùng hai đứa nhỏ mồ côi, nhìn mặt trời lặn rồi mọc, hoa cỏ sinh trưởng rồi héo tàn.
“Lục quách quách.” Đây là câu đầu tiên tiểu Phùng Sanh nói được, Lục Diêu sửng sốt một lúc lâu, mới hiểu hắn đang kêu Lục ca ca.
Một tiếng ca ca này cũng đã gọi rất nhiều năm.
Thời gian thấm thoát trôi qua, giờ hắn đã cao gần bằng Lục Diêu, đứa nhỏ tròn vo như cục bột năm đó cũng đã trở thành nhân vật ôn nhã phong hoa nội liễm. Chỉ còn đôi mắt đen láy là không đổi, cười một cái liền cong lên như lưỡi liềm.
“Cũng phải nói… Đốc chủ lần này giận không phải vừa,” Không biết có phải là được phân phó hay không, mặc dù nhận y là nghĩa phụ, Phùng Sanh vẫn gọi Phùng Phượng là Đốc chủ, “Nghe nói khó giải quyết lắm?”
Lục Diêu cười cười uống rượu gắp thức ăn, “Không có gì, cùng lắm thì huynh lại đi một chuyến.”
Ứng Thiên tuần phủ kia chết không phải do bạo bệnh, mà là bị một chưởng đoạn hết tâm mạch, ngay cả xương sườn cũng gãy không ít. Người của Lục Diêu đã sớm điều tra rõ, người này tên Hứa Chân, cũng là “Tật phong cửu kiếm, khoái ý ân cừu” nổi tiếng trên giang hồ.
Lục Diêu không tin người này thật sự muốn xen vào quan trường tranh đấu, nhưng lần này nhất định phải lấy mạng hắn.
Lục Diêu phái ra hai nhóm nhân mã lùng bắt kẻ bị chụp cho cái danh “Giang dương đại đạo mưu hại mệnh quan triều đình”, nhưng chỉ có hơn phân nửa quay lại.
Ngoài miệng nói cùng lắm thì mình đi một chuyến, trong lòng Lục Diêu cũng đã có tính toán. Hứa Chân không thể không giết, nhưng lại vì thể diện của cẩm y vệ, khác gì giết gà dọa khỉ. Giang hồ là giang hồ, quan trường là quan trường. Hắn thấy người giang hồ xem thường hậu quả hiệp nghĩa, chân trời góc bể, nhưng ai có thể thoát được thiết kỵ của cẩm y vệ.
Công sự của bên trên Lục Diêu không thể thoái thác, thám tử lại mật báo, biết được Hứa Chân đang trốn ở phương bắc, liền tự mình dẫn mười hai đề kỵ thẳng tiến Liêu Đông.
Mười hai người này là hầu cận trong chi Mão của Lục Diêu, không thể so sánh với hán vệ tầm thường. Chớ thấy trên quan đạo Lục Diêu chỉ có một mình, thực chất phía sau còn có mười hai người xếp thành hai hàng, đều là hắc sưởng (áo lông cừu) cưỡi ngựa đen, bụi đất cuồn cuộn một đường, từng bước từng bước nghiêm chỉnh như một.
Trước khi đi Phùng Phượng dặn Lục Diêu phải bắt sống, không phải để thẩm cung, mà là vì theo luật pháp thiên triều, tử hình là hình phạt khắc nghiệt nhất, mà Hứa Chân mưu hại mệnh quan triều đình, án đã truyền ra, giang hồ, triều đình, dân chúng đều chú ý. Đông Lâm đảng lại dùng ngòi bút làm vũ khí, vì Hứa Chân giải oan, kiên quyết đời ấn theo luật mà điều tra kĩ càng, đích thân Hi Tông phán xét.
Phùng Phượng trong lòng biết rõ, Đông Lâm đảng chính là mượn cơ hội gây sự, không phải là vì tính mạng Hứa Chân. Y cười lạnh nói với Lục Diêu, “Sớm muộn gì cũng chết, thẩm vấn thì sao, bọn họ muốn hoàn thành tâm nguyện này như thế nào?”
Lục Diêu không phụ Hán công nhắc nhở, đem người nguyên vẹn trở về.
Dĩ bỉ chi đạo hoàn bỉ chi thân (lấy của ai thì trả về người đó), Hứa Chân nhìn như ngoại thương không nặng, kì thực đã gãy ba cái xương sườn. Mặc dù đã được băng bó cố định, nhưng một đường ngồi xe xóc nảy cũng khó mà chịu nổi.
Chầm chậm đi về, Lục Diêu trở lại kinh sư đã là tiết Thu phân. Trong kinh áp chế tin mật báo chờ hắn quyết định từ trong ngục hỏi ra lời khai của Kinh Trấn phủ ti, mấu chốt vẫn là muốn hắn tự mình xem qua càng miễn bàn trung thu hàng năm có vô số việc cần làm, có thể phê hay không thể phê, nên làm hay không nên làm, không nên ban thưởng hay ban thưởng bao nhiêu, đều hao tâm tổn trí.
Thu chủ sát, tiết Thu phân, bạch lộ, tiết Sương giáng, ít nhiều đều dính đến tử vì theo quan niệm đây là tháng linh hồn lưu lạc nhân gian trở về hoàng tuyền. Chiếu hành hình đầu tiên bố cáo đã ban ra, trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh không ít bình dân bách tính, người biết chữ cao giọng đọc bố cáo danh lục cùng tội trạng, đọc một lượt liền một trần ồn ào, kia có cả tội *** loạn, liền một trận cười đùa ầm ĩ.
Lục Diêu nắm dây cương, không xa không gần nhìn đám người. Có giọng nói thô dát kêu to nhất định phải định xem hành hình, lại có thanh âm tán thành rời rạc.
Cái gọi là loạn thế, bất quá họa không đến mình, liền đi xem náo nhiệt.
Ngày hôm đó, Lục Diêu mặc quan phục, trong đám người náo nhiệt có người quay đầu nhìn thấy hắn. Giống như chậm rãi an tĩnh, lại như đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, đám người không dám phát ra một chút tiếng động, tản mác ra tứ phía. Cuối cùng chỉ còn lại một người mặc bạch y đứng giữa khoảng trống, bình tĩnh nhìn Lục Diêu, ôm quyền nói:
“Lục huynh, đã lâu không gặp.”
1. Trích Minh sử quyển 321 Cố Hiến Thành truyện.
2. Đại thử: một trong 24 tiết, vào khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất.
4. Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy: ý lấy từ một câu thơ trong bài ‘Điệp Luyến Hoa’ – Liễu Vĩnh: Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy: Áo quần rộng dần (gầy đi) nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì người ấy (nhớ nhung) mà hao gầy tiều tụy.