Cuối cùng ta đã trở lại, câu chuyện dừng ở ngày ta cưỡng cầu nam chính.
Để có được nam chính, ta phái người trói nữ chính lại, để uy hiếp hắn cùng ta thành thân.
Hắn vẫn nhìn ta chán ghét như vậy. Ta không cảm thấy gì, căn bản không nhìn hắn đã xoay người rời đi. Có một người ta muốn gặp ngay lập tức.
Lúc trước ta cho rằng mình thích Bùi Thanh, nhưng…… Hiện giờ ta thật sự thích hắn sao, hay là chỉ có cảm động và áy náy. Ta nghĩ có lẽ ta không hiểu rõ lắm.
Ta quay lại trấn trên, phòng hắn trọ ở khách đi3m trống rỗng, đáng lẽ hắn ở chỗ này chờ ta.
Nhưng vì sao hắn đi rồi?
Tác giả nói, Đông Phương Từ chính là Bùi Thanh. Ta ngơ ngác, đúng là giống nhau thật, nhưng vì sao hắn lại không có ký ức.
Hơn nữa, hiện giờ ta còn lý do để cưỡng cầu hắn ở bên ta sao? Ta ích kỷ ác độc, nhưng những gì ta nợ hắn là một nút thắt trong lòng ta.
Tác giả lại nói, hắn bị nhốt ở trong sách, chỉ có ta có thể giúp hắn ra ngoài. Hơn nữa, nếu ta nguyện ý, có thể giúp ta xóa ký ức của hắn, chẳng qua là vài nét bút ít ỏi, đối với nàng mà nói cực kỳ dễ dàng.
Ta cười từ chối, hắn không có ký ức hoàn chỉnh liệu vẫn là hắn sao?
Người ta chấp nhận chính là một hắn hoàn chỉnh.
Khách đi3m vô cùng ầm ĩ, người qua đường muôn hình muôn vẻ đều nghỉ chân ở chỗ này, nhưng ta không tìm thấy bóng dáng của hắn.
Cuối cùng, ta tìm được hắn ở nha. Hắn ngước mắt lên nhìn ta, ta cúi đầu không dám nhìn thẳng: “Bùi ca ca, rất xin lỗi.”
Ta là dưỡng nữ của Bùi gia, ta đến đây từ năm sáu tuổi, khi cha mẹ ta qua đời, ta được bạn tốt của phụ thân thu lưu.
Năm đó Bùi Thanh mười bốn, hắn dạy ta đọc sách, dạy ta cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí còn truyền thụ tất cả mưu kế cho ta.
Tính cách của ta, thủ đoạn của ta đều là hắn dạy.
Khi hắn nói thích ta, ta đã phủ quyết, có lẽ hắn chỉ là thích một phiên bản khác của chính mình.
Hắn nhìn ta rất lâu: “Ta biết tất cả.”
Cũng phải, sau khi ra khỏi sách, tất cả thảy đều sáng tỏ.
Ta lùi hai bước: “Từ nay về sau, ta sẽ rời đi.” Mặc dù ta đã đưa hắn ra, nhưng những thương tổn trong quá khứ thật sự khiến trái tim hắn tổn thương, không thể tiêu tan hay xóa bỏ.
Hắn đột nhiên cười, ánh sáng trong mắt càng thêm ảm đạm: “Nàng muốn đi đâu?”
“Thành thân.” Ta hiện giờ ta đã cập kê, cha mẹ Bùi sẽ giúp ta tìm một mối hôn sự tốt.
“Tháng trước, Vương gia……”
“Ta không cho phép!” Hắn đột nhiên đứng lên: “Nàng tổn thương ta như vậy, không đền bù mà muốn đi sao?”
Ta mím môi: “Ta ở lại ẽ chỉ làm chàng tổn thương hơn, chẳng lẽ chàng không……”
“Nàng không biết ta hận nàng đến nhường nào!” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, tiếp tục nói: “Nhưng thích chính là thích, ta thích nàng. Nàng không nói tiếng nào mà đã chết, ta……”
Hắn phẫn nộ xen lẫn chút nghẹn ngào, ta biết cuối cùng như thế nào, vốn tưởng rằng ít nhất hắn sẽ sống đến hơn sáu mươi, nhưng hắn lại chết ở tuổi tráng niên.
“Có lẽ người chàng thích là chính mình, ta chẳng qua……” Ta lặp lại một lần, ta cũng muốn bù đắp cho hắn, nhưng bù đắp thật sự hữu dụng sao?
“Là nàng, ta thấy rõ lòng của mình.” Hắn nắm lấy tay của ta: “Nàng thiếu ta, nàng trốn không thoát đâu.”
Ta sững sờ tại chỗ, không nghĩ hắn sẽ nói như thế.
Ta vẫn luôn dùng họ thật của mình, tuy thường xưng hô huynh muội, nhưng cũng không phải người thân.
Cha mẹ Bùi kinh ngạc mấy ngày thì vui vẻ đồng ý. Họ nói, họ cũng không nỡ gả ta đi.
Ngày động phòng, ta thấp thỏm ngồi ở mép giường, nhìn hắn nhấc khăn trùm đầu của ta lên.
Ánh nến leo lắt chiếu vào gương mặt kiên nghị của hắn, hắn nói: “Mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, cho dù còn thích tên kia…… Hiện tại nàng đã gả cho ta, thì chặt đứt những ý nghĩ đó đi.”
Hắn căn bản không muốn nhắc tới tên nam chính.
Ta giữ chặt tay hắn, nghiêm túc nói: “Chàng thấy rõ lòng mình, sao ta lại không thấy rõ lòng mình chứ.”
Trong quyển sách kia, ta chưa bao giờ thừa nhận mình thích hắn, bây giờ ta không hề bị trói buộc, ta sẽ nói rõ tâm ý của mình với hắn.
“Cho dù chàng là người như thế nào, ta đều thích chàng.”
Hắn ngẩn người, ta nhìn thấy gì đó lấp lánh trong mắt hắn.
Lúc này, tình cảm ta dành cho hắn không phải đền bù, không phải nợ nần, mà là tình yêu. Ta muốn nắm tay hắn trọn đời.