Vết thương của ta gần như đã lành, nhưng ta vẫn chưa nghe bất kỳ tin tức gì về việc muốn xử trí ta.
Ta chờ được Đông Phương Từ tới, hắn cau mày, sai ngục tốt mở cửa phòng giam ra: “Ngươi đã nói gì với Liên Hương?”
Hắn tới để hưng sư vấn tội.
Ta mở mắt ra nhìn hắn chăm chú: “Ta nói, bệ hạ nên nhanh chóng khai chi tán diệp vì Tề quốc.”
Lời này là lời từ đáy lòng ta. Hắn không sinh con, ta không chết được. Cho dù may mắn chết, cũng phải trọng sinh lần nữa.
“Ngươi dám quản chuyện của cô?” Đôi mắt của hắn càng lúc càng đỏ, trước khi hắn tiến vào đã thế, ta khẳng định việc hôm nay không liên quan tới ta.
Ta bất giác lùi ra sau. Tóm lại, là ta biến hắn thành dáng vẻ hiện giờ, hắn hận ta cũng đúng thôi, hắn đối xử với ta như thế nào ta đều không oán.
Nhưng dường như ta cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ trên người hắn, trong lao ngục mùa đông giá rét này, dù ấm áp nhưng ta lại sợ.
Lần lần thứ hai trong đời ta thấy sợ hãi.
Lần đầu tiên là khi Bùi Thanh chết ở trước mặt ta.
Hắn bóp vai ta, rất đau. Ta nhìn đôi mắt đỏ ngầu mông lung của hắn, đại khái cũng đoán được.
Cửa phòng giam không khóa, ta cố gắng ra ngoài lại bị kéo mạnh về.
“Ngươi làm gì với cô?” Hắn nghiến răng, tức giận trong mắt dâng lên.
“Đông Phương Từ, buông tay! Hiện tại ngươi không bình tĩnh, việc này chờ ngươi bình tĩnh lại sẽ hối hận.”
Chuyện hôm nay, là Liên Hương tự cho là đúng mà “giúp” ta. Ta không làm nàng thông suốt những chuyện khác được, nhưng lại làm nàng thông suốt phương diện này.
Là ta tự đào hố.
Nếu Đông Phương Từ biết là Liên Hương làm, ta không dám nghĩ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Cô nương ngốc này, nàng hy vọng ta có thể sinh hạ con nối dõi, thoát khỏi sự oán hận của Đông Phương Từ.
Hiện giờ, ta sợ kết cục không viên mãn, nhưng ta còn sợ hắn hơn…… Sớm muộn gì ta cũng phải chết.
Hơi thở nóng rực phả bên tai ta, ý thức ta cũng có chút mơ hồ.
Ta lấy lại bình tĩnh, cắn vào vai của hắn, cố gắng đánh thức hắn khỏi trạng thái hư ảo, nhưng hắn đã bị dược vật khống chế.
Xong việc, hắn khôi phục thần chí, cặp mắt chứa đầy lệ khí kia đầy bối rối.
Ta giơ tay tát cho hắn một cái, hắn cũng không tránh, cứ như vậy nhận lấy. Ta quấn chặt y phục đơn bạc trên người, nhìn thẳng mặt hắn quát: “Cút cho ta.”
Từ đó về sau, suốt hai tháng ta không gặp lại hắn.
22
Vào xuân, ta trở lại Hoán Y Cục, nôn mửa liên tục mấy ngày liền.
Một cung nữ như ta, căn bản không thể tìm thái y, nhưng ta mơ hồ cảm thấy…… chuyện ta vô cùng sợ hãi đã xảy ra.
Nhưng ta lại có một suy nghĩ, biết đâu đứa bé này có thể giúp ta trở về.
Ta không nói việc này cho bất kỳ ai, nhưng hình như Liên Hương đã biết được gì đó, nàng cố ý tới tìm ta, nói muốn mang ta đi tìm Đông Phương Từ. Ta hất tay nàng ra, lớn tiếng trách cứ: “Vì sao ngươi phải nghe lời một tỳ nữ?”
Liên Hương không sao hiểu nổi: “Điện hạ đang nói gì vậy?”
“Việc ngày đó ta dùng tình nghĩa chủ tớ ngày xưa ép buộc ngươi, bảo ngươi tìm thuốc cho ta, hiện giờ ngươi lại muốn vạch trần tội của ta!”
“Không có……” Nàng còn chưa nói hết câu, đã bị ta quát chặn lại.
“Ta vì mạng sống mà hạ dược cho bệ hạ, do đó hoài long tự.” Ta hít sâu một hơi: “Bây giờ ngươi nói việc này ra……”
Quả nhiên, ta nghe thấy một giọng nói đằng sau.
“Mộ Dung Thục!”
Ta quay đầu nhìn hắn: “Bệ hạ, người tới trị tội ta sao?”
Tội danh này đổ lên đầu ta là đủ rồi, ta không muốn mắc nợ ai nữa.
Người duy nhất ta nợ chính là Đông Phương Từ.
Không nghĩ tới, Đông Phương Từ đồng ý cho thái y mà Liên Hương mang tới xem mạch cho ta, quả nhiên đã có thai hai tháng.
Sắc mặt của hắn không tốt.
Ta cũng vậy.
Liên Hương là người vui vẻ nhất, dáng vẻ vui sướng của nàng suýt nữa làm ta tưởng nàng sắp làm mẫu thân.
Bởi vì ta mang tội nên vẫn ở lại Hoán Y Cục, hàng ngày vẫn làm việc nặng nhọc.
Đông Phương Từ nói, đợi sinh hạ hài tử thì bỏ mẹ lấy con.
Ta hy vọng hắn có thể làm được, dù thế nào cũng nên làm người giữ chữ tín chứ.
Liên Hương an ủi ta, bệ hạ chắc chắn sẽ không tuyệt tình, bảo ta an tâm dưỡng thai.
Ta lạnh nhạt gật đầu, lại đi giặt quần áo.
Liên Hương lại nói, chỉ cần ta chịu thua là có thể rời khỏi Hoán Y Cục.
Ta lắc đầu: “Không cần.”
Ta chịu thua, vậy vẫn là ta sao!
Huống hồ, điều ta muốn chính là Đông Phương Từ đừng mềm lòng với ta, thoạt nhìn mọi chuyện tiến triển thật thuận lợi.
23
Đầu tháng sáu, Đông Phương Từ lại tới tìm ta một lần nữa, bảo thái y xem mạch cho ta.
Mạch tượng cho thấy ta sẽ lâm bồn vào thượng tuần tháng chín.
Ta cúi mặt không nói gì. Đông Phương Từ cũng không muốn nói gì, chỉ phân phó thái y kê một ít thuốc an thai.
“Không cần.”
Ta không uống thuốc đắng.
“Đứa bé trong bụng ngươi là con của cô, cô làm vậy vì đứa bé.” Mặt hắn đầy tức giận: “Ngươi bây giờ chỉ là tù nhân, đừng quên thân phận của mình.”
Ta nói: “Nô tỳ thời khắc ghi nhớ.”
Hắn tức giận hơn.
Sau đó, khi chén thuốc được mang tới, còn có cả mứt hoa quả. Ta ăn vài miếng, ngọt đến phát ngấy.
Hóa ra, đến ngọt ta cũng không muốn ăn.
24
Đầu tháng bảy, địa giới Giang Nam phản loạn.
Đông Phương Từ phái người đi, nhưng không có hiệu quả gì. Bình thường đều là hắn đích thân dẹp loạn, lần này dường như hắn có chút do dự.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi.
“Cuối tháng tám cô sẽ trở về.”
Ta không nói gì, thậm chí một câu “Chúc bệ hạ chiến thắng trở về” cũng không nói.
25
Đầu tháng tám, vào đêm khuya, đột nhiên ta cảm thấy đau bụng.
Hình như ta sắp sinh non.
Chờ Liên Hương tìm được bà đỡ lại đây, ta gần như đau sắp ngất đi. Trong cung thường chuẩn bị bà đỡ từ trước, nhưng vì thân phận của ta nên không có sự tỉ mỉ như vậy.
Liên Hương nắm tay của ta, không ngừng khóc, ta yếu ớt lên tiếng: “Đừng khóc, chờ ta chết rồi hãy khóc.”
“Điện hạ, điện hạ…… Tất cả đều tại ta.” Liên Hương khóc lớn không ngừng xin lỗi ta.
Nàng chỉ muốn cứu ta, nhưng không ngờ lại hại ta.
Ta ngày nào cũng làm việc, theo lý thuyết ắt hẳn sẽ sinh nở dễ dàng, nhưng ai cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay.
“Câm miệng!” Ta dùng hết chút sức lực cuối cùng quát, nàng muốn nói chuyện hạ dược ra để người khác nghe được sao!
Sinh con chính là đi một chuyến đến quỷ môn quan, nếu không phải vì trở về, ta sẽ không chịu tội này.
Không vì bất kỳ ai, chỉ vì ta.
Ta thực sự ích kỷ.
Nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc vang dội, cuối cùng ta cũng yên tâm.
Nhưng máu loãng vẫn đưa ra từng chậu, từng chậu.
Liên Hương vẫn nắm tay của ta, tiếng khóc của nàng đứt quãng: “Ta đi tìm bệ hạ, nhất định bệ hạ có biện pháp.”
Ta đã cảm thấy mình đang dần dần đánh mất khả năng nói chuyện: “Không cần, hắn không ở đây.”
Hiện giờ, kết thúc của ta cũng tới.
Vốn tưởng rằng Đông Phương Từ sẽ ban chết cho ta, không ngờ ta lại chết trước lúc đó.
Cho đến khi ta nhắm mắt, cũng không nhìn thấy Đông Phương Từ một lần.
Cũng tốt, cũng tốt.
Chuyện trong quá khứ, đều là tư dục; hành động hôm nay, đều là tư tâm.