Mẫn

Chương 9: Ngoại truyện nam chính



Ta đã chết, vì người mình yêu mà chết, lại biết mình chỉ là một nhân vật phụ trong sách, cuộc đời của vai phụ thực sự nực cười.

Tác giả hứa hẹn với ta, ta giúp nàng thay đổi kết cục của một quyển tiểu thuyết đang dang dở, giai đoạn đầu làm theo thiết lập của nhân vật, về sau ta có thể tự do phát huy. Sau khi thành công ta có thể sống lại. Nhưng ta…… trầm mặc.

Cuối cùng ta khoác tấm da cừu, gật đầu.

Lần đầu tiên xuyên thư, ta là Bùi Thanh, hiện giờ gọi là Đông Phương Từ, là con trai của một tỳ nữ rửa chân trong hoàng cung Tề quốc.

Ta ở trong hoàng cung cùng mẫu thân từ nhỏ, địa vị thấp kém đến mức ngay cả cung tì quét dọn cũng có thể giẫm lên ta, nhưng các nàng không làm thế.

Các nàng nói, dù thế nào ta cũng là con trai ruột của đương kim bệ hạ, lại chịu kết giao bằng hữu với những nô tỳ như các nàng, các nàng rất cảm động, ngày thường cũng quan tâm mẫu thân ta nhiều một chút.

Nhưng ta biết, tất cả những điều này đều là ta giả vờ.

Thời gian lâu dần, ta lại trầm luân trong đó.

Trong quyển sách kia, cả đời ta chỉ yêu một người. Ta dạy nàng trưởng thành, dạy nàng học thức, dạy nàng võ nghệ, cho nàng tất cả mọi thứ trong đời ta, bao gồm bản thân ta, nhưng trong mắt nàng lại chỉ có người khác.

Đó chỉ là một phần, trong thế giới đó, không có ai thân thiết với ta, không ai yêu ta, đương nhiên càng không có nhiều người tốt với ta như bây giờ.

Ta che giấu tính cách bạo ngược, máu lạnh, b3nh hoạn của mình. Hiện giờ, ta dùng vỏ bọc này hưởng thụ hết thảy những điều này.

Hóa ra, làm nam chính có nhiều lợi ích như vậy.

Tám tuổi, ta bị đưa đến Yến quốc làm con tin, ta vẫn che giấu tính cách của mình, nhưng mọi chuyện đã khác.

Những hoàng tử, công chúa đó thích trêu chọc ta. Ta tận lực ép mình không đánh trả mặc cho bọn chúng khinh nhục, nhưng tính cách tàn bạo làm ta không thể chịu đựng được, ta quyết đoán gi3t chết tất cả bọn chúng. Sau khi những cung nhân vẫn luôn thân thiết với ta biết được, tất cả đều xa cách ta.

Ta nhìn…… tất cả những điều tốt đẹp khó có được trước kia biến mất.

Năm ta chết, ta chỉ mới hơn mười chín. Ta bị bắn chết, không hề phản kháng, chết ở trên nền tuyết.

Lần đầu tiên xuyên thư, viết lại kết cục dang dở thất bại, ta lại xuyên thư một lần nữa.

Lần thứ hai xuyên thư, ta nhận ra mỗi lần xuyên thư đều sẽ có những khác biệt rất nhỏ. Nhưng sự gần gũi của những cung nhân với ta lại không hề thay đổi, ta vẫn đội lốt cừu cùng bọn họ kết bạn, tâm tình.

Lần này, ta lại chết sớm hơn lần trước hai năm, ta vẫn không nhịn nổi khi bị ức hiếp. Ta chỉ muốn giết bọn họ, làm cho bọn họ cảm nhận ta đau đớn thế nào.

Nhưng ta đồng thời ta cũng nghĩ, lần sau nhất định ta sẽ không bốc đồng như thế nữa.

Lần thứ hai xuyên thư, viết lại kết cục dang dở thất bại, ta lại xuyên thư một lần nữa.

Lần thứ ba xuyên thư, ta…… Ha ha ha ha…… không ngờ lại chết sớm hơn hai năm!

Thất bại!

……

Lần thứ ba mươi bốn xuyên thư, hình như ta là Bùi Thanh, nhưng lại hình như là Đông Phương Từ, cho nên…… Ta là ai? Dường như ta bị mắc kẹt ở một nơi không có lối thoát.

Tính tình ta ngoan ngoãn có chút bá đạo, nhưng khi những hoàng tử công chúa đó khinh nhục ta, ta không hề phản kháng.

Nhưng chẳng bao lâu, hai nước giao chiến, ta bị tế trận.

Ngày ta chết là ngày sinh nhật ta, 15 tháng 7.

Lần thứ ba mươi bốn thất bại, ta lại vào vòng lặp.

……

Lần thứ năm trăm mười ba xuyên thư, ta là…… Đông Phương Từ? Sao ta lại nhớ hình như mình còn có cái tên khác.

Ta hình như đã đánh mất một thứ gì đó, hình như tên của thứ đó gọi là “bản thân”.

Ta đã quen với việc bị người khác bắt nạt.

Nói là thói quen, chi bằng nói là chết lặng.

Ta chỉ để mình nhớ cái phần có người đối xử tốt với ta, vứt bỏ cái phần bọn họ ức hiếp ta, sống một cuộc đời vui vẻ là được rồi.

Lần này, ta chết vào năm mười lăm tuổi.

Lần thứ năm trăm mười ba thất bại!

……

Lần thứ 1313…… Con số này có ý gì?

Ta là Đông Phương Từ.

Ta ngoan ngoãn, đối nhân xử thế như tắm mình trong gió xuân, đây là người khác đánh giá ta.

Ta thông minh hiếu học, đáng tiếc chết sớm, những hoàng tử kia đùa giỡn đẩy ta vào hồ nước. Nước hồ mùa đông lạnh thấu xương, nhưng ta không giãy giụa, cứ vậy chìm xuống đáy hồ.

Ta không hề sợ chết.

Trầm luân đi, đây dường như là số mệnh của ta.

Lần thứ 1313 thất bại……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.