Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 159



Chương 159: Cậu nhỏ, người được mệnh danh vua màn ảnh, tới rồi


Bé Bốn nhìn thấy hiện trường sân bay trở nên hỗn loạn, nhịn không được nâng trán nói: “Con cảm thấy quá mất mặt”


Không chỉ mình bé con, tất cả mọi người đều có cảm giác này, nhất là Thời Ngọc Diệp.


Thời Ngôn Mặc bị đám fan hâm mộ nữ truy vấn lại không vội vàng giải thích, mà ngược lại còn đưa ra một đáp án có tính lừa dối càng khiến mọi người hiểu nhầm hơn: “Kia là người thân nhất thiết nhất với tôi đó, mọi người đừng đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy rất tốt.”


Câu nói này khiến đám fan hâm mộ nữ càng phẫn nộ hơn, đồng loạt bắn ánh mắt sắc bén như thể mang theo dao nhỏ về phía Thời Ngọc Diệp.


Dọa Thời Ngọc Diệp sợ đến mức không thể không cúi đầu xuống, tìm kiếm trợ giúp.


“Mấy đứa nhỏ, hay là chúng ta cùng nhau chuồn đi nhé?”


Trong đầu cô đang lên kế hoạch tìm đường chạy trốn, chỉ cần nhận được một tiếng trả lời của bọn nhỏ là lập tức chuồn đi, nhưng chờ mãi lại chẳng nghe được câu trả lời mà cô chờ mong.


Thời Ngọc Diệp buồn bực trong lòng, kết quả vừa quay đầu nhìn lại đã thấy bé Năm dẫn theo máy đứa khác vụng trộm chạy trước rồi.


Khá lắm.


Đứa nào đứa nấy đều là lũ nhóc con phản bội!


Thời Ngọc Diệp không nói gì nữa, nhanh chóng chuồn khỏi sân bay.


Đương nhiên mọi hành động vừa rồi của Thời Ngọc Diệp và sau đứa nhỏ đều được Thời Ngôn Mặc thu vào trong mắt. Anh ta thấy em họ đáng yêu của mình định bỏ chạy trước như thế, lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng vươn một tay lên không trung vẫy vài cái như một tên ngốc rồi tiếp tục hô lớn: “Em gái Ngọc Diệp! Đừng chạy, anh ở chỗ này mà!”


Người bị nhắc tên lại đâm đầu chạy nhanh như bôi dầu vào lòng bàn chân, mặc kệ anh ta bị đám fan hâm mộ nữ vây quanh, không thể làm được gì.


Nửa tiếng đồng hồ sau, bên trong chiếc xe Lincoln con.


Thời Ngôn Mặc lau mồ hôi chảy khắp đầu mình, thở hồng hộc chỉ vào mấy người ngồi trong xe: “Mấy người đúng là quá độc ác.”


“Không có cách nào khác, ai bảo anh quá ngốc, bọn em thật sự cảm thấy rất mất mặt”


Anh ta được mệnh danh là vua màn ảnh lâu như vậy, từ trước tới nay đều được người khác nâng ở trong lòng bàn tay. Mọi người thường nói anh ta đáng yêu, tỏa sáng như ánh mặt trời, dễ thương, chưa từng thấy ai nói anh ta ngốc hết.


Không ngờ rằng ngay khi vừa xuống máy bay đã bị cô em họ đáng yêu này phàn nàn một cách tàn nhẫn như vậy.


Anh ta cảm thấy lòng mình đau quá!


“Em gái Ngọc Diệp, anh đã phải ngồi máy bay từ nơi cách đây ngàn dặm xa xôi để đến thành phố Hải Phòng làm người mẫu miễn phí cho em, vậy mà em lại đối xử như thế này với anh họ của em sao?”


Thời Ngôn Mặc không hổ danh là vua màn ảnh, một giây trước còn đang oán trách như một người phụ nữ bị chồng bỏ rơi, vậy mà một giây sau đã có thể đổi sang giọng điệu theo kiểu nói chuyện của mấy ông tổng giám đốc bá đạo.


Người nào không quen biết còn tưởng rằng anh ta là một người bệnh mắc chứng tâm thần phân liệt.


“Khụ khụ, thật ra em gọi anh tới đây là vì muốn nhờ anh giúp đỡ một người bạn của em. Cô ấy tham gia một cuộc thi, không ngờ lại thiếu một người mẫu nam trang nhã”


“… Ở trong mắt em, anh chỉ có tiêu chuẩn “trang nhã” thôi sao?”


“Nếu như có thể thu bớt thuộc tính diễn kịch một chút, đảm bảo sẽ rất hoàn mỹ”


“Không được, đây là bản lĩnh kiếm cơm ăn của anh, dựa vào cái gì mà em bảo anh thu bớt là anh phải thu bớt chứ? Em gái Ngọc Diệp, trước tiên em cần phải khen anh đã, nếu không anh sẽ không giúp đỡ người bạn kia của em đâu.”


Thời Ngọc Diệp cảm thấy lúc này mình cứ như thể đang giao tiếp cùng với một đứa trẻ vậy, đành phải miễn cưỡng hùa theo: “Anh Ngôn Mặc nhà mình có khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, dáng người đẹp nhất trên thế giới, kỹ năng diễn xuất quá hoàn hảo, cũng là người mẫu cao cấp hàng đầu thế giới…”


Hơn nữa còn là ngôi sao lớn vừa thích phô trương vừa có tính trẻ con nhất.


“Thế này còn tạm chấp nhận được.”


Thời Ngôn Mặc thỏa mãn gật đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài xe, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, thản nhiên nói: “Đúng rồi, em gái Ngọc Diệp, lần này anh trở về với quá nên chưa đặt khách sạn đâu, hẳn là nhà em vẫn còn phòng trống đúng không? Để anh ở nhà của em đi!”


Cô ngượng ngùng, xấu hổ nói: “Nhà em không còn phòng trống”


“Thật sao? Anh không tin.”


Anh ta quay đầu nhìn về phía đám trẻ con, không ngờ nhóm bánh bột nếp nhỏ lại không hẹn mà cùng gật đầu biểu thị mẹ mình không hề nói dối.


Mặc dù nhà bọn họ chiếm nguyên một tầng theo kiểu Duplex*nhưng tổng cộng lại thì chỉ có mỗi sáu phòng thôi. Sáu đứa bé chiếm ba phòng làm phòng ngủ, Thời Ngọc Diệp dùng phòng ngủ chính, hai căn phòng còn lại được sử dụng như phòng làm việc và phòng thí nghiệm cỡ nhỏ dùng để chế thuốc của bé Lớn.


Thế nên thật sự không còn phòng trống nữa.


“Không có thật hả? Ngọc Diệp à, em như thế này là không tốt đâu. Rõ ràng là em biết anh sẽ tới đây, sao em lại không thu xếp phòng ở cho anh?”


“Trong tay của em còn có một vài bất động sản, chờ lát nữa trở về em sẽ cho anh chọn.”


“Không, anh chỉ muốn ở cùng một nhà với mọi người thôi.”


Thời Ngọc Diệp cảm thấy bó tay toàn tập.


Bỗng nhiên bé Lớn ngồi ở vị trí phía sau mở miệng đề nghị: “Nếu không thì… Trong nhà còn có một phòng chứa đồ đấy, chủ nhỏ, chú chịu khó ở tạm được không?”


Thời Ngôn Mặc nghe xong đề nghị này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nói: “Nếu như fan hâm mộ của chú mà biết mọi người để một anh chàng đẹp trai như chú ở trong phòng chứa đồ, bọn họ nhất định sẽ săn lùng mọi người, sau đó đánh mọi người một trận nhừ tử”


“Vậy thì chú tìm một khách sạn đi”


“Không”


“Thế ngủ phòng chứa đồ.”


“Không bao giờ!”


Một đoàn người đấu võ mồm trên xe, giằng co mãi không xong.


Cuối cùng bọn họ đưa Thời Ngôn Mặc về nhà làm khách, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phong Thần Nam vừa tan tầm trở về. Anh đã cởi áo khoác ngoài và tuột lỏng cà vạt, đang mở nắp mấy món ăn vừa gọi từ bên ngoài đã được hâm nóng.


“Trở về rồi à? Anh gọi thức ăn ngoài cho mọi người rồi này, vừa mới hâm nóng xong, cùng nhau ăn đi.”


Thời Ngôn Mặc nhìn người có mặt mũi có nét giống với sáu đứa bé, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.


“Đây là ba của bọn nhỏ sao?”


Thời Ngọc Diệp chỉ mỉm cười mà không nói một lời, ra hiệu bảo anh ta đi vào nhà ngồi xuống.


Phong Thần Nam đã biết hôm nay sẽ có người thân của Thời Ngọc Diệp tới nhà từ lâu rồi, nhưng anh không ngờ rằng đối phương lại là vua màn ảnh Hollywood, Thời Ngôn Mặc.


Anh ta có một nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời nhưng chẳng hiểu sao lại tạo nên khí chất có chút ngốc nghếch, bất kể là dáng người hay là tướng mạo đều cực kỳ bắt mắt, quả thực không hề lãng phí gien tốt đẹp của nhà họ Thời.


Bọn nhỏ rửa sạch hai tay, nhao nhao ngồi vào bàn ăn, bắt đầu ăn bữa tối.


Thời Ngôn Mặc cũng đi theo bọn nhóc tới bàn ăn, chủ động chào hỏi với Phong Thần Nam: “Chào cậu, tôi là Thời Ngôn Mặc, anh họ của em gái Ngọc Diệp”


“Xin chào, tôi là Phong Thần Nam”


Phong Thần Nam cho rằng nếu so sánh Thời Ngôn Mặc với Thời Minh Triết thì vị anh họ này trông dễ chung hơn nhiều.


Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi.


Sau khi ăn xong, bọn trẻ cùng nhau ngồi trên ghế sô pha ăn đồ tráng miệng, Thời Ngọc Diệp mang chén đĩa vào phòng bếp để rửa.


Đúng lúc này, Thời Ngôn Mặc mà anh nghĩ rằng dễ ở chung đột nhiên thu về nụ cười tỏa nắng trên mặt, chỉ trong giây lát đã trở thành một người anh khó tính với chàng rể của cô em nhà mình, nói bằng giọng điệu trang trọng và nghiêm túc với Phong Thần Nam.


“Cậu Phong Thần Nam, thứ lỗi nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một câu. Em gái Ngọc Diệp là người được coi trọng nhất trong nhà họ Thời chúng tôi, đừng tưởng rằng con bé sinh cho cậu sáu đứa bé thì chúng tôi sẽ chấp nhận sự tồn tại của cậu, để hai người ở cùng một chỗ với nhau. Không nhận được sự đồng ý của mọi người trong gia đình, hai người sẽ không có kết quả tốt đâu.”


Phong Thần Nam nhíu mày.


Trước khi anh mở miệng đáp lại, bé Năm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hai người lớn đang nói chuyện, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Thời Ngôn Mặc: “Chú nhỏ, lời này của chú không phải là đoạn lời thoại trong một bộ phim truyền hình nào đó sao?”


Hình tượng của Thời Ngôn Mặc đã bị phá hủy trong một giây, anh ta nói: “Khụ khụ, chỉ là… Chú đột nhiên muốn luyện tập nói lời thoại thôi”


Phong Thần Nam giãn lông mày, ánh mắt nhìn về phía con trai nhà mình đầy thỏa mãn.


Hay lắm, cuối cùng cũng có người trút giận hộ anh, coi như không uổng phí cố gắng gần đây của anh.


Thời Ngôn Mặc cảm thấy rất oan ức, rõ ràng là anh ta muốn ra oai phủ đầu với Phong Thần Nam, nhưng lại có cảm giác khí thế của mình không đủ để chống đỡ nổi.


Một người đàn ông lớn lên ở nước ngoài thường có chủ nghĩa lãnh thổ rất mạnh, có thể thua người nhưng không thể thua khí thế. Vậy nhưng dù làm thế nào đi chăng nữa, anh ta không đọ nổi khí thế với Phong Thần Nam, đương nhiên trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


Đợi đến lúc Thời Ngọc Diệp rửa xong bát đĩa đi ra ngoài, anh ta chỉ có thể khôi phục lại dáng vẻ của một người cực kỳ dễ tính.


Mọi người hoà thuận vui vẻ nói chuyện với nhau, cho đến khi Thời Ngọc Diệp đuổi bọn nhỏ trở về phòng ngủ, Phong Thần Nam nhìn thấy Thời Ngôn Mặc cũng đi theo mọi người cùng bước lên lâu, không khỏi sửng sốt: “Anh muốn ở lại chỗ này sao?”


Thời Ngôn Mặc cảm thấy vấn đề này của anh có vẻ là lạ, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”


“Anh định ngủ ở chỗ nào?”


“Phòng làm việc.”


Phong Thần Nam không còn gì để nói, quay đầu nhìn về phía Thời Ngọc Diệp, hỏi: “Vậy tối nay anh ở đâu?”


Thời Ngọc Diệp cực kỳ bình tĩnh nói: “Hai người cùng ngủ với nhau trong phòng làm việc.”


Hai người đàn ông đồng thanh lên tiếng: “Không được!”


“Vì sao chứ? Em thấy vừa rồi hai người ở chung với nhau rất tốt mà, đảm bảo là cùng ngủ trong phòng làm việc sẽ không có vấn đề gì đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.