Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 222



Chương 222: Chỉ số thông minh và trí nhớ đều mất


Sau khi Tô Cẩm Tú nói xong, sáu cậu nhóc đều trợn tròn mắt. Người phụ nữ này mất trí nhớ mà mất luôn cả chỉ số thông minh hả?


Phàm là người có chút đầu óc, tuỳ tiện tìm kiếm trên mạng cũng có thể biết được ân oán giữa ba mẹ bọn họ trong quá khứ, cũng biết ba mẹ rất yêu thương nhau, không có cơ hội để chen vào mà.


Nói ra lời như vậy trước mặt vợ chính thức, đúng là làm mất mặt mình.


Cô ta đừng làm nghệ sĩ nhóm nhạc nữ nữa, đổi qua làm diễn viên hài thì thích hợp hơn.


Ngay lúc mấy bé con đang âm thầm nhạo báng Tô Cẩm Tú, Hoắc Băng Tâm dửng dưng nói: “Cô Tô, bây giờ Phong Thần Nam là chồng tôi, là cha ruột của các con tôi”


“A… Có thật không?” Tô Cẩm Tú ngạc nhiên ra mặt. Ừm, biểu cảm này trông thật lố bịch.


Hoắc Băng Tâm cũng lười vạch trần suy nghĩ trong lòng cô ta và việc cô ta đang diễn.


“Tôi nghĩ, nếu cô có cơ hội có thể làm lại một cuộc đời mới thì không nên vương vấn những chuyện đã qua, nên quý trọng hiện tại mới phải” Suy nghĩ một giây, cô nói tiếp:


“Cô Tô, con người nên nhìn về phía trước, đừng cố chấp với những thứ mình không có được. Tôi khuyên cô đừng làm những chuyện tự tổn hại danh dự của mình, dù sao cô cũng vất vả lắm mới quay lại được giới giải trí, đừng lại vì tai tiếng cướp chồng người khác mà bị cấm sóng hoàn toàn, không tốt cho tiền đồ của cô đầu” .


Hoắc Băng Tâm nói xong những lời này thì cũng không còn tâm trạng đi shopping nữa, mang con rời khỏi cửa hàng thời trang cao cấp Bảo Thắng, chỉ để lại Tô Cẩm Tủ đứng đó, sắc mặt hết đỏ lại tím.


“Mẹ, con cảm thấy “chị Nguyệt” kia cố ý chọc cho mẹ không vui”


“Nhất định là cô ta đang dùng cách thức không rõ ràng gửi thư khiến chiến cho mẹ”.


“Đúng đúng, con cảm thấy vừa rồi chúng ta nói quá nhẹ, nên vô tình chút nữa, làm cô ta mất hết mặt mũi luôn” .


“Mẹ, mẹ không sợ cô ta thật sự cướp mất ba đó chứ?” Mấy đứa trẻ nhao nhao thể hiện sự tức giận trong lòng.


Hoắc Băng Tâm cười khẽ, nói: “Ngay cả cơ hội đụng vào một cọng tóc của ba các con mà cô ta cũng không có, mẹ sợ gì chứ?”


“Mẹ tin ba thế sao?”


“Mẹ tin mình hơn, hơn nữa cũng không coi trọng cô ta chút nào.”


“Người suýt chút nữa đã chết mấy lần rồi, không ngờ vừa sống lại một lần, dù mất trí nhớ, nhưng vẫn đi lại con đường cũ” Bé Lớn lắc đầu nhạo báng.


Bé Hai cũng nói: “Bây giờ ngay cả tính mạng bản thân cô ta cũng chưa chắc đã giữu được, lại còn muốn đi cướp chồng người khác, thật quá ngây thơ”


Bé Ba lặng lẽ tổng kết: “Xem ra trên đời này có rất nhiều người đáng thương nhưng lại không đáng đồng tình”


Ba đứa em trai còn lại gật đầu đồng ý. Vốn tưởng rằng chuyện vô tình gặp phải ở trung tâm thương mại không đáng nhắc đến, nên Hoắc Băng Tâm cũng không nói với Phong Thần Nam.


Nào ngờ, vào buổi sáng hai ngày sau đó, anh bỗng nhiên hỏi cô: “Băng Tâm, hai ngày trước em mới gặp Tô Cẩm Tú sao?”


Phong Thần Nam vừa nói ra, mấy đứa nhóc đã cùng nhau nhìn tới, ánh mắt đầy hung hăng.


“Ba muốn đi hỏi tội sao?”


“Hỏi tội cái gì chứ?”


“Có phải cái cô thảo mai kia tìm ba nói xấu mẹ, nên giờ ba về hỏi tội mẹ không?” Phong Thần Nam nghe xong cảm thấy thật mơ hồ: “Con thấy ba ngu thế sao?”


Đám nhóc nhìn anh từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó chế nhạo: “Có chút giống”


Nhất định là đám nhóc này xem phim quá nhiều, nên đã xem anh như mấy tên đàn ông khốn kiếp trong phim rồi.


Hoắc Băng Tâm kéo chủ đề lại: “Sao anh đột nhiên hỏi thế?” Phong Thần Nam bớt bực bội, nhẹ nhàng giải thích: “Tối mai có buổi diễn ca nhạc gây quỹ từ thiện, quy mô rất lớn, người nổi tiếng cả nước và các ngôi sao đều tha gia. Hôm qua anh nhận được thư mời, do Tô Cẩm Tú tới mời. Cô ta nói hôm trước mới gặp em và mấy đứa nhóc ở trung tâm thương mại, đã hỏi ý kiến của em, muốn mời anh làm bạn trai”


“Phụt.”


Đám nhóc nghe anh giải thích xong, không nhịn được phun hết cháo trong miệng ra ngoài.


“Xem ra chỉ số thông minh và trí nhớ của cô ta đều mất cả rồi… Ngay cả lời giải thích vớ vẩn như thế cũng nói ra được”


“Con chưa thấy loại người ngu xuẩn như vậy bao giờ, lần đầu thấy, đúng là được mở rộng tầm mắt”.


Không thể không nói, đám nhóc hoàn toàn biểu đạt được tiếng lòng của Hoắc Băng Tâm. .


Sau khi Phong Thần Nam nói xong, cô không nhịn được cười, kéo tay Phong Thần Nam, hỏi: “Vậy anh có tin lời cô ta không?”


“Đương nhiên không tin”


“Vậy anh hỏi em làm gì?”


“Anh muốn hỏi em chút kiến thức về y học ấy mà. Người bị mất trí nhớ, có phải đầu óc cũng không hoạt động bình thường không? Sao cô ta. có thể ngu đến mức đó chứ?”


“Ha ha ha..” Sau khi nghe xong, mọi người cùng nhau cười. Hoá ra vừa rồi đám nhóc con hiểu lầm ba mình.


Còn tưởng rằng anh nói tới chuyện này, là muốn hỏi tội mẹ thay cho chị Nguyệt thảo mai kia, không ngờ lại là một câu hỏi bất ngờ như thế.


Hoắc Băng Tâm vất vả lắm mới nhịn được cười, nghiêm túc nói: “Chuyện này em cũng không quá chắc chắn, nếu anh thật sự muốn xác nhận, có thể đi hỏi Diêm Mạnh Tùng, có lẽ khi đó mổ não cho Tô Cẩm Tú, anh ta không cẩn thận xoá bớt nếp nhăn của cô ta cũng nên”


“Xoá nếp nhăn não ha ha ha ha ha… Đám nhóc cười không ngừng.


Phong Thần Nam lắc đầu, nói: “Được rồi, chuyện này đâu liên quan đến chúng ta chứ?”


“Vậy anh định đáp lại lời mời của cô ta thế nào?”


“Đáp lại cái gì? Anh vốn định dẫn em đi tham dự”


Phong Thần Nam rất tự nhiên cầm tay Hoắc Băng Tâm, không cho cô cơ hội từ chối: “Ngày mai em đi chọn một bộ lễ phục, nhớ, nhất định phải đeo trang sức anh tặng em. Đến lúc đó em sẽ đẹp nhất hội, anh muốn cả thế giới đều biết, em là người phụ nữ trong tim Phong Thần Nam anh”


Ngày diễn ra hội diễn ca nhạc gây quỹ từ thiện, Tô Cẩm Tú mặc vô cùng đẹp, xao động lòng người.


Tối nay cô ta sẽ biểu diễn hai bài hát.


Đây là lần đầu tiên cô ta chính thức hoạt động sau khi thành lập studio riêng, cũng cho như là debut lần nữa.


Chị Văn ở bên cạnh thông báo chút chuyện cô ta cần chú ý, Tô Cẩm. Tú đáp lại lấy lệ, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Chị Văn, chị cảm thấy nếu em đeo một bộ trang sức thật đẹp, anh Thần Nam liệu có chú ý tới em không?”


Cô ta vừa nói xong đã khiến chị Văn sợ hết hồn.


“Em vẫn còn vấn vương anh ta sao?”


“Sao thế? Có vấn đề gì à?”.


“Cẩm Tú, bây giờ em vất vả lắm mới có cơ hội quay lại, đừng làm rối hôn nhân của người ta nữa, chuyện này không tốt cho hình tượng của em”


Mặt chị Văn đầy lo lắng.


Cô ta biết, trước giờ Tô Cẩm Tú vẫn còn cố chấp với Phong Thần. Nam. Không ngờ bây giờ đã mất trí nhớ rồi mà cô ta vẫn không bỏ được.


Trong buổi trao giải thưởng thiết kế vàng lần trước, vì cô ta đã để lạc mất Tô Cẩm Tú mà suýt chút nữa đã bị người nhà họ Tô đuổi giết, bị công ty cho ra rìa. Cô ta áy náy đến mức mỗi ngày đều cầu thần bái phật, mong ông trời phù hộ cho Tô Cẩm Tsu được an toàn, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.


Hôm nay vất vả lắm mới được yên bình, kết quả cô ta lại muốn làm. loạn tình cảm của Phong Thần Nam và Hoắc băng Tâm, chị Văn chính là người phản đối đầu tiên.


“Cẩm Tú, em đừng làm chuyện tự huỷ tương lai nữa. Chị Văn không chịu được nhiều hoảng sợ thế đâu. Bây giờ đoàn đội của chúng ta còn yếu kinh nghiệm, nếu em lại xảy ra chuyện, có lẽ không thể nào giao tiếp để cứu em được đâu”.


“Chị Văn, chị căng thẳng như vậy làm gì chứ? Em chỉ đùa thôi.”


“Bất kể thế nào, em đừng chọc vào người nhà họ Phong và nhà họ Hoắc nữa”.


“Được rồi, được rồi.”


Chị Văn thấy Tô Cẩm Tú nghiêm túc đồng ý với mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.


“Chị đi lấy trang sức cho em lựa chọn”


Nói xong, cô ta xoay người đi tìm thợ trang điểm, nhưng không thấy được vẻ gian xảo trong mắt Tô Cẩm Tú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.