*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 252: Thời Ngọc Diệp tức giận, thị uy
‘Vân Mặc Tích vừa mới tới ghế hành khách, Thời Ngọc Diệp đã nhảy nhẹ vào ghế Ì Liếc nhìn vào gương xe và phát hiện nắp của toàn bộ khoang sau đã bị lật tung.
Trong lòng cô tức tối.
Muốn truy sát cũng được, hại cô phá sản thì rất quá đáng mài “Hổ không ra oai thì coi tôi là mèo bệnh hay sao?”
Chỉ thấy cô nghiến răng nghiến lợi nói xong thì kéo mạnh cần phanh, đạp mạnh ga, xe lao thẳng trở lại!
‘Vân Mặc Tích kinh ngạc.
“Cô à! Phía trước là cấp d, không phải r!”
Thời Ngọc Diệp không cho là đúng “Hôm nay tôi để các người biết cái gì gọi là kỹ thuật lái xe chân chính”
Vân Mặc Tích quay đầu, nhìn Thời Ngọc Diệp không hề đau lòng mà lùi xe về sau, một giây ghi nhớ.
Thì ra khoang phía sau đã bị phẳng, nay còn phẳng hơn.
Nắp khoang phía sau phát ra tiếng lách cách.
Một giây sau, trực tiếp bị ép rơi ra, va vào kính chắn gió của xe phía sau Vân Mặc Tích há hốc miệng, có thể nhét vừa một quả trứng.
Thời Ngọc Diệp thấy chiếc kính theo phong cách tiệc tùng của chiếc xe phía sau bị nắp cốp sau đập vỡ, cô sang số không chút do dự, nhấn ga và chạy ngay lập tức.
Lúc khởi động xe chưa được vài giây thì vẻ mặt của Vân Mặc Tích đã tái mét.
“Cô chủ, cô cô cô cô học lái xe từ khi nào vậy?”
“Lúc trước ở Thái Lan rảnh rỗi không có gì làm, tôi đi học Muay Thái và đua xe. Sao nào? Có phải xuất sắc lắm không?”
Vân Mặc Tích không nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe nối đuôi cuối cùng cũng không thấy bóng dáng.
Thời Ngọc Diệp coi như cũng thở phào.
Trừng mắt thì phát hiện Vân Mặc Tích trên ghế lái bên cạnh đang sùi bọt mép.
Đây là có ý nói cô có kỹ năng lái xe tốt hay xấu vậy?
“Nè, Vân Mặc Tích, đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy chỉ đừng cho tôi, tôi cũng không biết nơi này là ở đâu Cô gào to, Vân Mặc Tích mới vô thức mở mắt ra Bây giờ anh chỉ cảm thấy trên đầu đầy ngôi sao, trời đất quay cuồng, có thứ gì đó đang cồn cào trong bụng anh “Cô chủ, oẹ Thời Ngọc Diệp yên tĩnh chờ anh ta nôn xong, thì lặng lẽ lái xe về thành phố.
Thôi đi, coi như dựa vào mình cô về khách sạn vậy.
Tên bảo vệ này e là một lúc cũng không nhận ra phương hướng rồi Cùng lúc đó.
Bên khách sạn, Phong Thần Nam chờ rất lâu cũng chưa thấy Thời Ngọc Diệp về, anh gọi ba mươi mấy cuộc mà không ai nghe máy, cảm giác hoảng sợ trong lòng.
“Tổng giám đốc Phong, xe đã về rồi.”
“Ngọc Diệp đâu?”
“Đang xuống xe, xe này toàn là bảo vệ của nhà họ Thời.”
Vẻ mặt của anh càng tối sầm.
Một lúc sau.
“Tìm đi!”
“Rõ”
Đăng Dạ Hiên vừa mới quay người đi ra, cửa khách sạn lại phát ra tiếng kêu lạch cạch, cửa bị mởra.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Thời Ngọc Diệp đỡ Vân Mặc Tích sùi bọt mép về.
Trong lòng của Phong Thần Nam bồng dưng chùn xuống, phản ứng đầu tiên chính là tiến lên đỡ lấy cô.
“Ngọc “Anh đừng qua đây!”
Thời Ngọc Diệp vô tình hét lên, doạ Phong Thần Nam một phen.
Còn chưa chờ anh hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thời Ngọc Diệp ghét bỏ mà ném Vân Mặc Tích lên ghế sofa.
“Anh ta vừa mới nôn lên người em, sẽ làm dơ người anh đấy”
Lúc này, anh cơ bản không quan tâm quần áo có bị dơ hay không.
Anh trực tiếp ôm lấy Thời Ngọc Diệp vào lòng, cả người nghiêm túc kiểm tra một lượt, xác định không có chuyện gì rồi dùng sức ôm chặt lấy cô.
“Doạ chết anh rồi, anh còn tưởng ..
“Em không sao, chỉ là hơi tức thôi, bây giờ ngực vẫn hơi đau”
“Sao lại như vậy?”
Cô buồn bực.
“Không có, chỉ là xót tiền của em thôi “Hả?”
Phong Thần Nam lúc này vẫn chưa hiểu.
Thời Ngọc Diệp nói sơ qua chuyện bị đuổi giết, sau khi nói xong vẫn không quên bày tỏ sự đau lòng nhức óc.
“Chiếc xe đó rất đắt, nghe nói tiền phạt ở Cao.
Ninh rất cao. Trên đường đi em cũng không biết phải đền bao nhiêu tiền, lỗ chết mất …”
Tới lúc bị đuổi giết còn có thể nghĩ tới tiền.
Lần thứ n, Phong Thần Nam muốn bổ đầu của vợ mình ra xem rõ, bên trong rốt cuộc là chứa cái “Không sao là tốt rồi… Anh xin lỗi, anh tính †oán cũng không ngờ có người lại có ý đồ ra tay với hai người”
Anh vừa an ủi vừa sờ vào gáy của cô.
Giống như vuốt lông mèo con, cứ thế mà vuốt.
Cũng không biết đang dỗ trẻ con hay là trấn an trái tim sắp bị hoảng sơ của anh.
Đăng Dạ Hiên đứng cúi đầu ở một góc phòng, đi cũng không được, không đi thì lại ăn cẩu lương, đúng là xoản não.
Tuy không phải lần đầu ăn cẩu lương.
Nhưng đối với những người độc thân mà nói, mỗi lần ăn cẩu lương là một lần đả kích dữ dội.
Nếu Vân Mặc Tích không ngất, trong lòng anh †a cũng đỡ một chút.
Ít ra có người cùng ăn cẩu lương, Nhưng bây giờ chỉ có mình anh ta Một lúc sau, Thời Ngọc Diệp mới nhớ nơi này.
còn có người khác, vội thoát khỏi cái ôm của Phong Thần Nam, giả bộ như không có chuyện gì.
“Đúng rồi, Phong Thần Nam, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Anh vì có chuyện cần làm cho nên không theo tới thành phổ c.
Kết quả hôm nay đột nhiên xuất hiện ở đây khiến Thời Ngọc Diệp bất ngờ.
“Vì nhớ em nên anh tới đây.”
Bây giờ anh bớt gặp cô một ngày cũng không được, cả người đều có gì đó sao sao.
Nhưng bệnh của gái thẳng Thời Ngọc Diệp bộc phát, nhất thời không có tế bào lãng mạn, trong lòng suy nghĩ hiểu rõ đối phương xảy ra chuyện gì.
“Lúc nãy anh nói trong điện thoại có chuyện không tiện, chính là chuyện này hả?”
“Cũng không hẳn vậy” Phong Thần Nam khựng lại: “Anh nhận được tin, biết Tô Cẩm Tú cũng tới. Anh lo em sẽ bị cô ta ức hiếp cho nên mới tới đây. Đúng lúc, thiết bị mà anh kêu Tân Gia Hưng cải tiến lại, làm xong rồi, tiện thể đem qua đây luôn”
Thiết bị đó chính là có thể điều khiển từ xa tẩy não mọi người và đưa ký ức vào họ.
Thời Ngọc Diệp nghe xong thì cảm thấy ngạc.
nhiên “Anh muốn ra tay với Tô Cẩm Tú ở Cao Ninh hả?”
“Không phải anh muốn ra tay vói cô ta, là cô †a muốn ra tay với em”
Lời nói này của Phong Thần Nam khiến lòng cô run rẩy.
“Làm sao anh biết?”
“Anh vừa mới nhận tin, ông Tô liên hệ thế lực của chỗ này, nhằm em làm mục tiêu. Tối này phải ra tay. Lúc nãy đuôi xe của hai người chính là ông †a Tìm người ra tay”
Thời Ngọc Diệp nghe xong thì vẻ mặt lập tức chùn xuống.
Suy nghĩ kỹ, hôm nay cô vốn không có xung đột chính diện với Tô Cẩm Tú.
Tại sao ông Tô đột nhiên lại có ý muốn giết cô?
Thấy Thời Ngọc Diệp ngơ ngác, Phong Thần Nam còn tưởng cô bị doạ vẫn chưa kịp hoàn hồn, thế là nhẹ nhàng an ủi cô.
“Đừng lo lắng. Anh đã cho người kiểm tra, trong khách sạn không có nhân vật đáng nghỉ Nơi này tạm thời không nguy hiểm. Cô đi tắm trước đi, ngủ một giấc. Ngày mai chúng ta ra tay”
Phong Thần Nam nói xong thì Thời Ngọc Diệp định nói gì đó, lúc này chuông cửa đột nhiên reo lên ‘Vẻ mặt của Đẳng Dạ Hiên đứng ở góc phòng cũng thấy khó hiểu.
Chờ lúc Thời Ngọc Diệp phản ứng thì phát hiện vẻ mặt của Phong Thần Nam lộ vẻ lạnh cả sống lưng.