Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 268



Chương 268: Manh mối từ nhà họ Phong


Thời Ngọc Diệp cũng không phải là người có thù thì nhất định phải báo cho bằng được.


Nhưng mà từ sau chuyện của Tô Cẩm Tú thì cô ấy đã lĩnh hội càng sâu sắc hơn rằng, đối với loại người tiểu nhân thì cắt đứt càng sớm càng Tốt, Đối với loại người hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của cô ấy, không thể dung túng được, thái độ nhất định phải kiên quyết mới có thể khiến cho bọn họ e kiêng dè cô ấy được.


Sự thực chứng minh là, chuyện chỉnh đốn Lưu Trọng Hoài lần này có được hiệu quả vô cùng Tốt.


Sau khi Lưu Trọng Hoài quay về, chẳng bao lâu sau đã khôi phục lại chức vụ phó chủ tịch của mình.


Ông ta cũng hoàn toàn không cho là chuyện này là điều hiển nhiên. Có trời mới biết là ông ta đã phải tốn biết bao sực lực mới có thể đổi lấy chức vụ này, thế nên ông ta càng trân trọng nó hơn Thể diện đối với ông ta bây giờ là mạng sống.


Mọi chuyện xảy ra trong phòng nghiên cứu lần trước, ông ta không hề muốn phải trải nghiệm thêm một lần nữa, thế nên ông ta đã hạ quyết tâm, từ này về sau tuyệt đối không bao giờ làm gì đắc tội với mụ đàn bà độc ác đấy nữa!


Trong thời gian này, Phong Thần Nam quay về căn nhà cũ của nhà họ Phong một chuyến.


Đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy con trai, mẹ Phong vui mừng khôn xiết, nói dì giúp việc làm một bàn đầy đồ ăn Kết quả là khi mở cửa thì chỉ nhìn thấy có mỗi mình Phong Thần Nam, sắc mặt của bà lật tức không còn vui vẻ nữa.


“Tại sao chỉ có một mình con về vậy?”


“Lẽ nào mẹ lại còn muốn con mang cả tro cốt của Tô Cẩm Tú về theo à?”


Anh ấy vẫn nhớ trước đây mẹ mình đã mong chờ việc anh và Tô Cẩm Tú kết hôn đến như thế nào, thậm chí là còn vì chuyện này mà còn đến công ty làm ầm lên, chỉ chích Thời Ngọc Diệp ngay trước mặt anh.


“Cái thắng nghịch tử này, mày ăn nói kiểu gì đấy hả?”


Giọng của mẹ Phong vẫn to như ngày nào, tính tình vẫn nóng nảy như thế.


Chỉ có điều tình cách hình như cũng có thay đổi rất lớn.


“Mẹ là muốn hỏi con, tại sao lại không đưa lũ trẻ con và mẹ chúng nó cùng về đây? Trong nhà làm bao nhiêu là thức ăn, chỉ có ba người chúng †a thì làm sao mà ăn hết được?”


Phong Thần Nam kinh ngạc nhướng mày lên nhìn.


“Mẹ bây giờ không ghét bỏ Ngọc Diệp nữa à?”


Lời nói này vừa nói ra, vẻ mặt của mẹ Phong liền thoáng qua vẻ không được tự nhiên.


Ba Phong từ trong thư phòng đi ra, lạnh lùng hừ một tiếng cắt ngang: “Bà ấy làm sao mà còn ghét bỏ người ta được nữa? Từ sau lần ý thức được việc là do bà ấy có thành kiến xong thì không còn dám xuất hiện dưới công ty của con nữa rồi đấy thôi? Con lẽ nào không phát hiện ra mẹ con đã rất lâu rồi không liên lạc với con nữa à?


Phong Thần Nam đương nhiên đã chú ý đến chuyện này.


Ba Phong lại tiếp tục nói.


“Lần trước ba đi thăm sáu bảo bối nhỏ đó, bà ấy ngưỡng mộ gần chết, nhưng mà con biết đấy, con người của mẹ con thì chắc chắn là không thể nào mà chịu chủ động đến nhà người khác nói lời xin lỗi được, chỉ còn có thể ngóng đợi ngày nào đó con tự mình đưa lũ trẻ về nhà mà thôi, để bà ấy có thể gặp mặt sáu thẳng cháu trai quý báu của bà ấy: Mẹ Phong tức giận hung hăng trừng mắt nhìn ba Phong.


“Cần ông nhiều lời à!”


“Tại sao lại không cho nói chứ? Bà dám nói là bà không muốn làm lành với con dâu của chúng †a không nào?”


Khóe mép của mẹ Phong giật giật, giọng điệu cứng nhắc nói: “Lần sau con đưa cô ta về đây, mẹ sẽ đích thân xin lỗi cô ta.”


Phong Thần Nam ậm ờ một tiếng, trong lòng thì không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc.


Không thể không nói là, lần này về nhà, phát hiện ra mẹ Phong có thay đổi lớn đến như thế là điều mà anh ấy không hề ngờ tới, có thể coi đây là một chuyện rất tốt xảy ra trong thời gian gần đây rồi, “Vâng, lần sau con sẽ đưa bọn họ cùng về”


ăn sau là khi nào?” Mẹ Phong không khỏi hỏi thêm.


Anh ấy ngừng lại một lát, “Tháng sau được không ạ?”


“Rõ ràng là ở cùng một thành phố, làm cứ như là con trai chúng ta là bát nước bị tạt ra ngoài rồi vậy, không thể thường xuyên về nhà thăm ba mẹ được à?”


“Vậy thì tuần sau đi”


“Thế thì còn tạm được”


Ừm, cái tính cách không chịu nói lý lẽ này thì vẫn không có gì thay đổi cả.


Bữa ăn cơm ở nhà cũ họ Phong lần này là lần mà Phong Thần Nam ăn nhiều nhất trong suốt bao nhiêu năm qua.


Trước đây, mỗi lần ăn cơm đều đến giữa chừng là đã kết thúc không hề vui vẻ.


Hôm nay có thể nói là nghìn năm mới được một lần được ăn trong bầu không khí hòa thuận đến thế.


Ba mẹ Phong tuy rằng không đợi được sáu thằng cháu nội, nhưng mà tâm trạng vẫn rất vui vẻ, ăn được nhiều hơn mọi khi những một bát cơm.


Cho đến khi Phong Thân Nam nhớ ra mục đích về nhà của mình lần này, mới mở miệng chủ động hỏi: “Ba, mẹ, hai người có quen ai mang họ.


Cơ không?”


Ba Phong suy nghĩ một hồi thì lắc đầu.


“Cái họ này có vẻ cũng rất hiếm gặp thì phải?


Ba không nhớ là có quen ai mang họ như thế”


Mẹ Phong không khỏi lại trách móc ông, “Đấy là vì ông quen không được nhiều người đấy thôi “Thế trong số những người bà quen có ai mang họ Cơ không?”


“Không có”


“Thế thì bà nói cái gì chứ!”


Phong Thần Nam nhìn ba mẹ mình trên bàn ăn đấu võ mồm, cảm thấy nghỉ ngờ trên thế gian này chắc sẽ đổ mưa đỏ mất.


Nhưng mà đợi đến khi anh ấy bình tĩnh lại thì không khỏi bị rơi vào trạng thái khó hiểu “Ba mẹ nghĩ lại xem, thật là không quen ai mang họ Cơ sao?”


Ba Phong nhìn ra vẻ phiền muộn trên gương mặt của anh ấy, hỏi: “Con gặp phải chuyện gì à?”


“Không có gì, chỉ là thời gian gần đây có một thể lực ngầm đang gây cản trở” Phong Thần Nam chỉ nói qua loa.


Ba Phong cũng không suy nghĩ nhiều, cho là chỉ là những phiền não bình thường trong việc làm ăn mà thôi “Công việc làm ăn thì khó mà tránh khỏi những chuyện như thế, làm tốt công việc của mình là được rồi”


“Vâng, con biết rồi ạ”


Phong Thần Nam lại tiếp tục ăn cơm.


Sau khi ăn cơm xong, mẹ Phong còn giữ anh ấy lại thêm một lúc, bảo anh ấy cùng ngồi xem phim nói chuyện ở phòng khách.


Lúc Phong Thần Nam ngồi xuống ghế sofa thì liếc mắt nhìn thấy mấy bức ảnh ở trong tủ cạnh ghế.


Trong đó có ảnh hồi nhỏ của anh ấy, có ảnh trước đây cả gia đình anh cùng đi du lịch, lại còn có một bức ảnh mấy người giúp việc trong nhà nữa.


Ánh mắt của Phong Thần Nam dừng lại trên bức ảnh mấy người giúp việc đó.


‘Đấy là một bức ảnh cũ, trên bức ảnh đó có người Phong Thần Nam vẫn còn ấn tượng, có người thì chưa từng gặp qua.


“Mẹ, bức ảnh này là chụp cách đây bao lâu rồi?


“Cái đó á, chắc cũng phải ba mươi năm rồi, trước khi con ra thì đời đã chụp rồi”


“Đã lâu như thế rồi tại sao vẫn không bỏ đi chứ?


“Vứt cái đầu mày ấy! Ở trong đó có người chị em rất tốt của mẹ, sau này cô ấy đã qua đời vì bệnh tật rồi, mẹ chỉ còn có bức ảnh này để làm kỷ niệm thôi”


Phong Thần Nam lớn đến như thế này, lần đầu tiên nghe thấy mẹ mình nhắc đến chuyện này.


Bình thường, mẹ anh ấy nhắc đến mấy người chị em tốt thì đều là mấy quý bà trong giới nhà giàu, từ trước đến nay chưa từng nghe thấy mẹ mình lại có quan hệ chị em tốt với một người giúp việc nào cả.


“Quan hệ của hai người rất tốt sao?”


“Đương nhiên là tốt rồi, khi mẹ mới được gả vào nhà họ Phong thì mắc chứng trầm cảm, lúc đó cô ây là người giúp việc duy nhất của gia đình chúng ta, ngày nào cũng chăm sóc mẹ, nói chuyện với mẹ, lại còn dốc bầu tâm sự với mẹ nữa. Nhưng mà cô ấy đáng thương hơn mẹ rất nhiều, cuộc hôn nhân của cô ấy không được hạnh phúc, ông chồng bạo hành, đứa con còn rất nhỏ thì cô ấy đã ly dị với người chồng đó, một mình nuôi con nhỏ, cuộc sống rất là khổ cực”


Mẹ Phong rất ít khi nói những chuyện bùi ngùi ngày xưa như thế này.


Phong Thần Nam nghe rất kỹ, trong lòng bỗng có một cảm giác nói cho anh biết là anh phải tiếp tục tìm hiếu thêm về chuyện này.


“Sau đó thì sao ạ?”


“Nói chung là sau khi con ra đời, năm đó con vẫn còn chưa được một tuổi, cô ấy đột ngột nói muốn rời khỏi đây, nói muốn đưa con trai về quê sinh sống, không bao lâu sau thì qua đời vì bệnh Tôi”


“Bị bệnh gì ạ?”


“Là bệnh gì thì mẹ cũng không được rõ. Cô ấy khi còn ở đây thì chưa bao giờ nói cho mẹ biết về chuyện cô ấy bị bệnh hết, mẹ càng chưa từng nhìn thấy cô ấy uống thuốc bao giờ.”


Mẹ Phong nói đến đây thì khóe mắt đã bắt đầu ướt ướt.


“Cô ấy là người chị em thân thiết nhất của mẹ, khi biết được tin cô ấy qua đời, chứng trầm cảm của mẹ lại bị tái phát, một thời gian rất lâu sau đó mới khỏi được. Chuyện đáng tiếc nhất trong cuộc đời mẹ, chính là không thể đi đến tham gia tang lê đế gặp mặt cô ấy lần cuối.”


Phong Thần Nam cuối cùng cũng đã nghe ra điều kỳ quặc trong chuyện này.


Anh ấy nhớ ra lời Diên Mạnh Tùng, Cơ Tưởng Thừa hình như là đến từ trong một gia đình đơn thân.


Chỉ cần nghĩ đến đây rất có thể là manh mối mang tính đột phá thì tinh thần của anh ấy trở nên “Tuyết Hoa, mẹ vẫn luôn gọi cô ấy như thế”


“Họ gì ạ?”


Mẹ Phong nghiêm túc ngắm nghĩ lục lọi lại ký ức, đột nhiên một tia sáng lóe ra trong đầu, bà vỗ liên tục bào đùi mấy cái, kinh ngạc kêu lên: “Họ.


Cơ! Đúng thế, không sai được, cô ấy tên là Cơ Thuuất HaaI”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.