Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 270



Chương 270: Không rõ sống chết


Lời của Đẳng Dạ Hiên còn chưa nói xong.


“Còn nữa, cùng thời điểm Tổng giám đốc Phong bị tấn công, ba nơi trong công ty đã xảy ra vụ nổ. Hiện tại, 20 nhân viên đã bị thương, tất cả đều đang trong quá trình cứu chữa”


Thời Ngọc Diệp vừa nghe xong đã cảm thấy chóng mặt, sắc mặt trở nên xanh xao, nhưng vẫn đứng vững như cũ Những đứa trẻ đứng bên cạnh, nắm chặt tay cô, đỡ để cô không bị ngã.


Mãi đến khi hai chân đứng vững, cô mới nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình: “Để tôi vào trong xem thử”


“Bác sĩ vẫn ở bên trong, cửa phòng cấp cứu đã bị khóa. Bây giờ không có cách nào vào được”


Thời Ngọc Diệp nghiến răng, trong đầu chợt hiện lên một người có thể cầu cứu, vì vậy cô nhanh chóng cầm điện thoại di động lên để gọi điện “Cô Thời? Sao tự nhiên cô lại gọi điện cho tôi vậy?”


“Viện trưởng Lưu, giờ tôi đang ở ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện nhà ông, phiền ông thông báo một tiếng để tôi đi vào cứu người”


“Cái gì? Được được được, bây giờ tôi sẽ lập tức qua đói”


Cô kết thúc cuộc gọi.


Thời Văn Nghĩa đang lôi kéo Đằng Dạ Hiên để hỏi chuyện gì đã xảy ra: “Vụ ám sát này do ai gây ram”


“Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là Cơ Tưởng Thừa”


Đăng Dạ Hiên vừa nói vừa lấy điện thoại di động của Phong Thần Nam ra.


“Trên điện thoại di động của anh ấy hiến thị rằng vài giây trước khi vụ tai nạn xảy ra, anh ấy đã nói chuyện điện thoại với mợ Phong”


Thời Ngọc Diệp cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên mình được ghi trên nhật ký cuộc gọi, tim đập thình thịch “Nhưng tôi chưa từng gọi cho anh ấy…”


“Tôi đã nhờ người điều tra, có người đã chặn tần số tín hiệu điện thoại di động của cô rồi giả danh cô để gọi cho anh Phong. Tôi vốn muốn cho người tiếp tục theo dõi nhưng đầu dây bên kia đã chặn tín hiệu nên tạm thời tôi chỉ có thể suy đoán đó là Cơ Tưởng Thừa. Bởi vì bây giờ sợ rằng ông 1a là người duy nhất có thể làm ra hàng rào bảo mật nghiêm ngặt đến như vậy”


Điện thoại hiển thị cuộc gọi kéo dài gần chục phút.


Rõ ràng lúc đó Phong Thần Nam đang đàm phán với bên kia Cô nhìn vào điện thoại, chỉ cảm thấy rất ngột ngạt.


Đăng Dạ Hiên cảm thấy bản thân mình nói chuyện cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào rồi.


“Mợ Phong, nếu cô có thể ra tay cứu người thì chắc chắn được mấy phần là sẽ thành công?”


“Tôi cũng không chắc lắm” Cô ngẩng đầu nhìn về phía đèn trong phòng cấp cứu vẫn đang sáng: “Chỉ cần anh ấy còn thở, tôi sẽ cố hết sức cứu anh ấy…”


Nhưng bác sĩ sợ nhất là đối mặt với người thân của mình trên bàn mổ.


Loại áp lực này mạnh hơn gấp mấy lần so với bệnh nhân bình thường, bác sĩ bình thường không thể đối mặt với chuyện này, vì vậy tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật chắc chắn sẽ giảm đi một nửa.


Mặc dù các bé cưng cũng rất lo lắng, nhưng vẫn không quên kéo Thời Ngọc Diệp để an ủi cô.


“Mẹ, đừng lo lắng, con sẽ vào cứu ba cùng mẹ”


“Đúng vậy, có Bé Lớn và Bé Sáu ở đây, mẹ đừng quá căng thẳng”


“Ba sẽ không sao đâu!”


Thời Ngọc Diệp mím môi, cố kìm nước mắt, không để lũ trẻ nhìn thấy cô yếu đuối và hoảng sợ.


Không đầy hai phút sau, Lưu Mạnh Hòa vội vàng chạy tới.


“Cô Thời! Chuyện gì xảy ra vậy?”


“Phong Thần Nam đang ở bên trong, bây giờ tôi muốn đi vào cứu người Ông ta sửng sốt.


‘Vì hôm nay làm phẫu thuật cả ngày, không có thời gian xem tin tức nên ông ta hoàn toàn không biết vụ ám sát Phong Thần Nam.


“Được, cô đi qua đây với tôi”


Lưu Mạnh Hòa nói xong, cầm giấy phép lao.


động trước ngực lên, quẹt vào bên cạnh cửa phòng cấp cứu, sau đó cửa phòng mở ra.


“Mẹ đợi đã, con muốn vào cùng!”


Bé Lớn hét lên từ phía sau, vội vàng chạy tới Lưu Mạnh Hòa quay đầu lại nhìn cậu bé, vừa định nói cái gì đó để ngăn cản thì lúc này Thời Ngọc Diệp lại đồng ý: “Bé Lớn, con vào trong cổ vũ cho mẹ.”


Lưu Mạnh Hòa ngạc nhiên.


“Cô Thời, đây là phòng cấp cứu, Phong Thần Nam ở bên trong không rõ sống chết, để trẻ con vào xem không được hay cho lắm đúng không?”


“Không thành vấn đề, cậu bé đi vào để giúp tôi Ông ta còn muốn thuyết phục thêm mấy câu, nhưng Thời Ngọc Diệp lại lạnh lùng nói: “Đừng nói linh tỉnh nữa, dẫn đường đi”


Lưu Mạnh Hòa chỉ có thể bỏ cuộc.


Để cô đưa con trai vào phòng cấp cứu.


Ngay sau đó, ba Phong và mẹ Phong cũng tức tốc đến bệnh viện.


“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao Thần Nam đột nhiên lại bị ám sát? Mau nói rõ cho tôi! Ở thành phố Hải Phòng sao lại có kẻ thù tìm đến tận cửa được?”


‘Vẻ mặt mẹ Phong hoảng sợ, nằm lấy cánh tay của Đăng Dạ Hiên, lớn tiếng hỏi.


Anh ta còn chưa kịp lên tiếng, ba Phong đã kéo tay mẹ Phong ra.


“Bình tĩnh, đừng hấp tấp như vậy, để người ta nói xong mọi việc đã.”


“Con trai tôi bị ám sát, được đưa đến bệnh viện rồi, làm sao tôi có thế bình tĩnh được!”


Đảng Dạ Hiên giải thích ngắn gọn tình huống của Phong Thần Nam, hai người già nghe xong, chân bất giác mềm nhũn, không đứng vững nổi nữa.


May mản là Đằng Dạ Hiên đã kịp thời đỡ lấy hai người Mẹ Phong không kìm được nỗi sợ hãi và đau bưồn trong lòng, bật khóc ngay tại chỗ.


Ba Phong muốn an ủi bà ấy nhưng nghe thấy tiếng khóc nức nử bên cạnh, cuối cùng cũng không kìm lòng được nữa, quay mặt vào tường, ngẩng đầu lên lau nước mắt.


Nhìn dáng vẻ lo lắng, buồn bã của hai ông bà, trong lòng năm đứa trẻ cảm thấy chua xót, bước tới nắm lấy tay ba Phong, nghẹn ngào an ủi “Ông nội đừng lo lắng, ba chắc chẳn sẽ không xảy ra chuyện gì…”


Ông ta võ võ đầu lũ trẻ, lòng bồn rười rượi.


“Đứa trẻ ngoan…”


Áp suất không khí thấp trong hành lang khiến mọi người khó thở.


Thời Văn Nghĩa tạm thời ra ngoài gọi điện thoại cho người dưới, đầu tiên bảo Thời Minh Triết và Vân Mặc Tích cử người theo dõi tung tích của Cơ Tưởng Thừa, sau đó bảo người phong tỏa thành phố Hải Phòng.


Sau khi đã dặn dò mọi chuyện xong, ông cân nhắc một lúc, sau cùng gọi điện thoại ra nước ngoài.


Tút tút..


Điện thoại đổ chuông một lúc mới được kết nối.


“Có chuyện gì?”


“Tôn Thanh…” Thời Văn Nghĩa ngập ngừng: “Bên phía Ngọc Diệp có chuyện, mạng người đang bị đe dọa, bà có thể đến thành phố Hải Phòng một chuyến không?”


Lúc này, trong lòng ông ấy đang rất hôn loạn.


Trong trường hợp bình thường, ông ấy sẽ không bao giờ gọi cuộc gọi này.


Nhưng bây giờ Phong Thần Nam đang ở trong thời điểm nguy cấp, tin rằng người đó sẽ vì nỗi đau của Ngọc Diệp mà đồng ý giúp đỡ.


Trái tim của Thời Văn Nghĩa đập thình thịch.


Người ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.


Lâu đến mức Thời Văn Nghĩa nghỉ ngờ rằng người kia rất có thể sẽ từ chối, bên tai đột nhiên vang lên một câu trả lời.


“Được.”


Ông ấy vui mừng khôn xiết.


“Vậy tôi sẽ bố trí phi cơ riêng đến đón bà ngay lập tức!”


Phòng mổ.


Đây là lần đầu tiên Thời Ngọc Diệp nhìn thấy bộ dạng đáng sợ như vậy của Phong Thần Nam.


Trên giường mổ, trên ngực Phong Thần Nam ©ó một lỗ thủng lớn, máu chảy đầm đìa, trên người cũng có nhiều vết xước do mảnh thủy tỉnh đâm vào, trên người gần như trắng bệch, không còn chút máu.


Màn hình của máy cho thấy nhịp tim và huyết áp của anh đang giảm dần.


Từ khuôn mặt tái nhợt khủng khiếp kia, có thể thấy người đàn ông đang hấp hối này có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.


Các y tá đang túm tụm lại với nhau, cố gắng hết sức để cầm máu cho anh.


Thời Ngọc Diệp nghe thấy tim mình đập nhanh hơn, âm ẩm nhói đau.


Lưu Mạnh Hòa không ngờ tình trạng của Phong Thần Nam lại nghiêm trọng như vậy, ông †a bước tới hỏi rõ tình huống.


“Tình trạng bây giờ thế nào?”


“Nhịp tim và huyết áp của bệnh nhân đang giảm xuống, vừa được sốc điện, vết thương rất sâu, cách tìm một cm”


Lưu Mạnh Hòa hít vào một hơi, quay lại nhìn Thời Ngọc Diệp.


“Cô Thời, nếu còn không tiến hành phẫu thuật thì muộn mất, hay là để tôi mổ chính, tin tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu anh Phong”


Chỉ thấy Thời Ngọc Diệp hít vào một hơi thật sâu.


Một lúc sau.


Giọng nói lạnh lùng từ từ vang lên “Không, để tôi tiến hành ca phẫu thuật này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.