Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 407



Chương 407

“Nếu như hai người không thể chấp nhận được sự phản nghịch của con, con cũng không thể chấp nhận được sự ngang tàn bạo ngược của hai người.”

“Nếu hai người đã không muốn có đứa con gái giống như con thì con sẽ ra đi. Từ nay về sau, hai người cứ thoải mái tìm một con rối khác về mà nuôi dưỡng, dù sao thì con cũng sẽ không phối hợp với ba mẹ nữa.”

Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ nói những lời cay độc với gia đình mình như thế này. Bởi vì gia đình chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim cô ấy. Nhưng phản ứng của ba mẹ cô ấy ngày hôm nay đã khiến trái tim của cô ấy hoàn toàn tan nát.

Nếu như ba cô ấy đã quyết tâm muốn giết cô ấy như vậy, vậy thì tại sao cô ấy không chấm dứt mọi chuyện trước?

Khi ba Mẫn nghe thấy điều này, hơi thở của ông ta vì tức giận mà trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết.

“Cô nghĩ rằng sau khi rời khỏi nhà họ Mẫn, tên nhóc này có thể cho cô một cuộc sống mà cô mong muốn sao?! Không có chúng ta, cô chẳng là cái gì cả! Đừng quên rằng ai là người đã sinh cô ra và nuôi cô lớn lên!”

“Vào lúc cái cần câu trong tay ba hạ xuống, ba có thực sự quan tâm con là con gái ba hay không?” Câu hỏi của cô ấy khiến ba Mẫn hoàn toàn im lặng.

Mẹ Mẫn khóc không thành tiếng.

“Các người có thể im lặng hay không! Tại sao lại phải cãi nhau về những cái thứ không đâu như thế này? Đều vì cái tên họ Vinh này cả! Nếu như trước đây nó không xuất hiện, những điều bất hạnh như thế này cũng không có xảy ra với gia đình chúng ta!”

Bà ta đổ hết mọi lỗi lầm lên người Vinh Sở Lâm.

Cuối cùng Vinh Sở Lâm cũng lộ ra cảm xúc.

“Nhưng nếu hai người sẵn sàng lắng nghe những suy nghĩ thực sự của cô ấy, mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này.”

Trên thực tế, anh ta có thể tiếp tục đóng vai im lặng nhẫn nhịn chịu đựng, ngoan ngoãn chịu mắng, ngoan ngoãn bị đánh. Nhưng tại thời điểm Mẫn Tuyết Nguyệt chặn cây cần câu đó cho anh ta, anh ta đã hoàn toàn thay đổi quyết định của mình.

Cô ấy là công chúa của anh ta, anh ta đã hứa sẽ trở thành một hiệp sĩ để bảo vệ cô ấy. Làm sao mà anh ta có thể chịu được khi nhìn thấy cô ấy bị đánh ngay ở trước mặt mình cơ chứ?

Ba Mẫn và mẹ Mẫn đều giận dữ.

“Hỗn xược, chúng tôi dạy dỗ con gái mình như thế nào thì từ lúc nào đến phiên cậu đưa ra ý kiến? Cậu nghĩ cậu là ai, dựa vào cái gì mà ở đây dạy dỗ người khác?” Ba Mẫn nói xong lại muốn cầm cái cần câu đánh vào người anh ta.

Vinh Sở Lâm lạnh lùng giật chiếc cần câu, trước mặt mọi người bẻ gãy cán câu.

“Chỉ vì tôi là ba ruột của đứa trẻ trong bụng của cô ấy.”

Giọng nói lạnh lẽo của anh ta rơi xuống, âm thanh vang dội.

“Nếu cô ấy không thể nhận được sự đồng tình, cảm giác an toàn và tình yêu thương từ hai người, vậy thì từ nay về sau, hãy giao cô ấy cho tôi. Tôi tình nguyện vì cô ấy mà che một mảnh trời, tôi sẵn sàng chiều chuộng cô ấy lên đến tận trời. Những gì các người có thể cho cô ấy, tôi đều có thể cho; những gì các người không thể cho, tôi cũng có thể cho. Tôi có thể xây một ngôi nhà có đầy đủ sự ấm áp và nhiều tình thương hơn cho cô ấy.”

“Cậu đang uy hiếp, cảnh cáo tôi sao?”

“Tôi chỉ là đang nói sự thật mà thôi.”

Vinh Sở Lâm nói xong thì ném chiếc cần câu bị hỏng xuống mặt đất, xoay người lại và ôm lấy Tuyết Nguyệt đang khóc không thành tiếng đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.