- Lúc ấy ta nghĩ như vậy, ta sử dụng Động Minh ngọc phù, bắt đầu thử mô phỏng một lần hợp đạo! Trong quá trình này, ta chỉ mô phỏng suy diễn, cũng không phải là chính thức hợp đạo thực sự. Cho nên hoàn toàn có thể bị quấy rầy. Ta cũng không có bế tử quan!
- Kế hoạch lúc ấy của ta là, chỉ cần dùng Động Minh ngọc phù là có thể lập tức thông tri cho các ngươi. Như vậy có thể phát ra lời thề bổn mạng đối với bên ngoài, nói Động Minh ngọc phù đã bị dùng rồi.
Thiên Nhất Đế Quân nói:
- Tin rằng những Đạo Quân đang đuổi giết kia, sau khi xác định được Động Minh ngọc phù đã bị dùng. Cho dù sẽ rất không cam lòng, thế nhưng cũng sẽ không tiếp tục đuổi giết chúng ta.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Ngươi nói rất đúng.
Nếu quả thật dùng xong.
Khi đối mặt với đám người Tư Gia Đạo Quân, Tuyết Hoan Đạo Quân dây dưa. Đám người Kỷ Ninh, Cửu Trần, Đại Mạc, Thiên Nhất đều phát ra lời thề bổn mạng, nói kỳ vật đã được phục dụng. Như vậy người khác cũng sx buông tha, dù sao Động Minh ngọc phù cũng đã không còn a.
- Sauk hi ta quyết định, ở trong động phủ thời gian, bắt đầu sử dụng Động Minh ngọc phù.
Thiên Nhất Đế Quân nói:
- Đại khái gần một tháng, Động Minh ngọc phù đã được dùng xong.
- Gần một tháng?
Sắc mặt của Kỷ Ninh lập tức thay đổi:
- Ngươi đã dùng Động Minh ngọc phù xong, vì sao lại không nói cho ta và Cửu Trần biết cơ chứ?
Khi đó, hắn và Cửu Trần còn chưa có rơi vào trong tuyệt cảnh a!
Nếu như khi đó công khai chuyện Động Minh ngọc phù đã được dùng xong, như vậy cũng sẽ không có trậ giết chóc đằng sau a.
- Kế hoạch của ta là lập tức công khai a.
Trên mặt Thiên Nhất Đế Quân lộ ra vẻ hổ thẹn:
- Mà khi ta sử dụng Động Minh ngọc phù để hoàn toàn mô phỏng suy diễn hợp đạo một lần. Cảm giác giống như hợp đạo chính thức, trong quá trình này đối với cảm ngộ về Thủy chi nhất đạo mà ta tìm hiều trong vô số năm tháng lại càng ngày càng sâu. Đến cuối cùng thậm chí còn tiến vào một loại cảnh giới đốn ngộ đặc thù.
- Khi đó ta không muốn dừng lại.
- Bởi vì một khi dừng lại, cảnh giới đốn ngộ kia cũng sẽ bị phá.
Thiên Nhất Đế Quân nói:
- Cho nên ta lập tức cắt đứt lục thức, không bị tất cả mọi thứ ở bên ngoài quấy nhiễu, đã bắt đầu chính thức hợp đạo. Toàn bộ quá trình hợp đạo, ta đều tiến vào cảnh giới đốn ngộ mà làm. Rốt cuộc, ta làm một mạch tiến lên, hợp đạo thành công, trở thành vĩnh hằng.
Kỷ Ninh trầm mặc.
- Kỷ Ninh, đây là lỗi của ta
Thiên Nhất Đế Quân có chút hổ thẹn nói:
- Kế hoạch của ta là tùy thời nghe hiệu lệnh của ngươi, một khi ngươi bảo ta giao ra, ta sẽ lập tức giao ra a. Thậm chí ta còn định sau khi dùng hết Động Minh ngọc phù sẽ lập tức công khai ra. Thế nhưng ngươi có biết, cảnh giới đốn ngộ kia khó có được cỡ nào hay không? Lúc ấy ta đã cảm nhận được hy vọng hợp đạo thành công! Lúc ấy ta cảm thấy, nếu như các ngươi có thể chống đỡ một tháng thì có lẽ có thể chống đỡ được thêm một tháng nữa...
- Nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng là ta lúc ấy đỏ mắt, thấy được hy vọng hợp đạo, cho nên mới liều lĩnh đi hợp đạo a.
Thiên Nhất Đế Quân hổ thẹn nói.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn ra phía ngoài, ở phía trước, đám người Tửu Thánh, Lê Tinh Cung chủ đang không ngừng mở đường.
Tâm tư Kỷ Ninh rất là phức tạp.
Phẫn nộ sao?
Phẫn nộ không được a.
Động Minh ngọc phù vốn là thứ do Thiên Nhất đại ca lấy được, hắn dùng cũng không có gì đáng trách! Trước đó mô phỏng hợp đạo quả thực có thể bị quấy rầy a. Lúc ấy Thiên Nhất còn chưa có đóng lục thức, chỉ cần Kỷ Ninh truyền âm thì hắn sẽ tùy thời nghe lệnh! Chẳng qua là về sau tiến vào cảnh giới đốn ngộ, cảnh giới đốn ngộ khó có thể đạt được cỡ nào cơ chứ? Đặc biệt là dưới tình huống hợp đạo, tiến vào cảnh giới đốn ngộ, sợ rằng dù là ai cũng sẽ không nguyện ý dừng lại.
Dừng lại, ai biết lần sau khi nào mới có thể tiến vào cảnh giới đốn ngộ cơ chứ?
- Kỷ Ninh.
Thiên Nhất nhìn Kỷ Ninh.
- Ai cũng có một tia suy nghĩ ích kỷ ở trong đầu a.
Kỷ Ninh khẽ nói:
- Hợp đạo, càng là chuyện làm cho tất cả Đạo Quân điên cuồng... Lúc ngươi mô phỏng hợp đạo tiến vào cảnh giới đốn ngộ mà không muốn dừng lại. Cũng không có gì là đáng trách!
- Cuối cùng cũng là ta không có tuân thủ hứa hẹn.
Thiên Nhất Đế Quân tràn ngập áy náy, nói tiếp:
- Khiến cho ngươi và Cửu Trần rơi vào trong kiếp nạn.
- Ngươi không nợ ta.
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Ngươi thiếu nợ Cửu Trần, hắn đã bị trúng Hồng tán độc dịch của Tuế Mộng Giáo Chủ.
- Hồng tán?
Hai chữ này khiến cho Thiên Nhất Đế Quân có chút nghi hoặc.
- Là nọc độc đáng sợ chuyên môn dùng để đối phó với Vĩnh Hằng Đế Quân, khiến cho Cửu Trần sống không bằng chết. Thậm chí lúc ấy hắn còn thống khổ tới mức bảo ta giết hắn đi.
Kỷ Ninh chậm rãi nói.
- Cái gì.
Thiên Nhất Đế Quân biến sắc, làm cho một gã Đạo Quân đỉnh phong thống khổ tới mức muốn để cho người khác giết hắn đi? Đây là nỗi thống khổ tới mức nào cơ chứ?
- Lúc ấy ngươi đang ở trong cảnh giới đốn ngộ, không dừng lại mà lại thừa cơ hợp đạo cũng không sai.
Kỷ Ninh nhìn về phía Thiên Nhất:
- Bất quá đại ca, đại ca thiếu nợ hắn.
- Ta thiếu nợ hắn, ta cũng thiếu nợ ngươi a.
Thiên Nhất Đế Quân nói:
- Ta sẽ không quên.
- Ta cũng coi như nhân họa đắc phúc, đột phá ở trong tuyệt cảnh.
Kỷ Ninh nói:
- Cũng không có hi sinh gì cả.
Kỷ Ninh nói nhẹ nhõm, kỳ thật sự hi sinh của hắn cũng không nhỏ.
Dù sao hắn đã bị ép dùng một khỏa đạo phù cuối cùng của Kiếm đạo Chúa Tể. Loại Đạo phù như thế này, ngay cả đám người Tuế Mộng Giáo Chủ, Tư Gia Đạo Quân, Tuyết Hoan Đạo Quân cũng không có! Chúa Tể Đạo phù công kích cuồng bạo bực này so với loại Chúa Tể cấp Đạo phòng ngự còn luyện chế khó khăn hơn rất nhiều.
Mặc dù không có kiếp nạn lần này, Kỷ Ninh đã sớm đạt đến cánh cửa đột phá. Không cần bao lâu hắn cũng sẽ đột phá a. Dù sao từ nhị bộ tới tam bộ vốn cũng không phải là việc gì khó.
- Tốt rồi, ta cũng biết.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Giới linh Bồ La sẽ không để cho đại ca ở đây, đại ca cũng nên đi thôi.
- Được.
Thiên Nhất Đế Quân gật đầu, hiện tại hắn cũng không biết nói gì nữa.