Về tình về lý, Kỷ Ninh cũng cần phải cố gắng công bằng, bởi vì việc phát triển thực lực bản thân vẫn rất là quan trọng.
- Bắc Minh, để ta mang ngươi đi vào.
Kim Tự Đế Quân dẫn dắt Kỷ Ninh, Kỷ Ninh cũng tràn ngập hiếu kỳ bay về phía Đạo Minh tiên cung.
Các Chúa Tể, Đế Quân ở đây đều không lo lắng chuyện Đạo Minh chơi xấu, giết chết Kỷ Ninh đoạt bảo.
Bởi vì thứ nhất, tuy rằng những trái cây này hiếm thấy, thế nhưng lại không đến mức khiến cho Chúa Tể, Đạo Minh không để ý tới thể diện. Nếu như là toàn bộ Xích Ba điện, có lẽ sẽ khiến cho bọn hắn không biết xấu hổ mà đoạt a.
Thứ hai, trái cây trong Xích Ba điện, mấy vạn Hỗn Độn kỷ nguyên mới thành thục, cần các Đạo Quân đi hái! Nếu như Chúa Tể, Đạo Minh dám can đảm giết Kỷ Ninh, về sau các Đạo Quân ai sẽ nguyện ý toàn tâm đi hỗ trợ, đi mạo hiểm hái trái cây cơ chứ?
Thứ ba, đây là lễ vật mà Dịch Ba Đế Quân đưa cho quê quán, cũng là nơi để tôi luyện các Đạo Quân ở quê quán! Nếu như các Chúa Tể, Đạo Minh dám can đảm làm xằng làm xằng bậy, chọc giận Dịch Ba Đế Quân, chỉ sợ Dịch Ba Đế Quân sẽ thu hồi Xích Ba điện, khiến cho sáu thế lực lớn cái gì cũng không chiếm được.
Rất nhiều nguyên nhân, cho nên tất cả mọi người đều rất rõ quy củ.
Trong Đạo Minh tiên cung, vô cùng xa hoa.
Trận pháp cấm chế mơ hồ, khí tức mênh mông cuồn cuộn, khiến cho các Chúa Tể không dám đơn giản đi vào mạo hiểm.
- Bảo khố của Đạo Minh tiên cung ta, ngoại trừ bảo vật trong Viêm Long Vực Giới chúng ta còn có bảo vật từ các Vực Giới khác sưu tập đến.
Kim Tự Đế Quân cười nói:
- Số lượng khó có thể tính toán, Bắc Minh ngươi có thể thỏa thích chọn lựa, đến lúc đó chỉ cần dùng trái cây trao đổi là được.
- Ta đã hiểu.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Vị này chính là Bắc Minh Đạo Quân hay sao?
Từ phía xa xa truyền đến một đạo thanh âm hùng hồn, chỉ thấy một gã lão giả áo đen có mái tóc đen đang đạp trên tiên lộ đi tới.
Kim Tự Đế Quân giới thiệu nói:
- Bắc Minh, vị này chính là Hắc Vân Đế Quân! Hắn và ta cùng nhau chấp chưởng Đạo Minh tiên cung.
Kỷ Ninh nghe xong âm thầm líu lưỡi.
Đạo Minh tiên cung? Không ngờ lại là hai vị Đế Quân trước mắt này chấp chưởng? Có lẽ thực lực của bọn hắn so với Chúa Tể chênh lệch một ít, thế nhưng lực ảnh hưởng lại càng lớn hơn a.
- Bắc Minh Đạo Quân, tu hành thời gian ngắn như thế mà đã có được thực lực như vậy, quả thực là khó lường.
Hắc Vân Đế Quân cười nói:
- Ta và Kim Tự cùng nhau mở ra bảo khố cho ngươi, ngươi cứ việc ở trong đó lựa chọn.
- Làm phiền tiền bối rồi.
Kỷ Ninh khiêm tốn nói.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân hai vị Đế Quân lãnh tụ của Đạo Minh nói chuyện với Kỷ Ninh, rất nhanh đã mang theo Kỷ Ninh đi tới chỗ bảo khố.
- Mở.
Hắc Vân Đế Quân chỉ một ngón tay về phía xa xa.
Ầm ầm...
Phía trước có một tòa kiến trúc, cửa đá màu trắng hoa cương ầm ầm tách ra về phía hai bên, để lộ ra một cái thông đạo im ắng.
- Bảo khố chính là trọng địa, thông đạo này có cấm chế trùng trùng điệp điệp, rất là nguy hiểm, Chúa Tể cũng không dám tự tiện xông vào.
Hắc Vân Đế Quân có chút đắc ý nói.
- Bắc Minh, đi.
Kim Tự Đế Quân đi trước dẫn đường, Kỷ Ninh đi theo vào bên trong. Cũng là bởi vì thực lực của Kỷ Ninh yếu, nếu như là Chúa Tể, Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân thì tuyệt đối sẽ không dám để một gã Chúa Tể tiến vào trong bảo khố như vậy.
Dọc theo thông đạo tĩnh mịch, dưới sự dẫn dắt của Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân. Kỷ Ninh đi được môt lát, rút cuộc lại nhìn thấy một cái cửa đá.
- Ra.
Hắc Vân Đế Quân quát to một tiếng.
Cửa đá ầm ầm lún xuống bên xuống dưới, lộ ra bảo khố cực lớn ở bên trong.
- Oa.
Kỷ Ninh vừa nhìn qua cũng đã cảm giác được một hồi hít thở không thông, xuyên qua cửa đá có thể nhìn thấy ở bên trong bảo khố phát ra từng đạo khí tức khác lạ. Những khí tức kia hoặc là cuồng bạo, hoặc là lạnh như băng, hoặc là nội liễm... Vô số bảo vật sắp đặt có trật tự, số lượng rất nhiều, Kỷ Ninh dùng mắt thường quét qua một phen. Chỉ cần mắt thường cũng đã có thể nhìn thấy có ngàn vạn bảo vật ở bên trong.
- Thứ có thể được bỏ vào bảo khố của Đạo Minh tiên cung ta, cũng không bình thường a.
Kim Tự Đế Quân cười nói:
- Nơi đây có rất nhiều bảo vật, đều là trân phẩm! Đương nhiên cũng có một chút thứ số lượng rất nhiều, mà nơi đây chẳng qua chỉ vẻn vẹn là một ít hàng mẫu thả ra mà thôi.
- Hai vị tiền bối.
Kỷ Ninh lập tức nói:
- Thần Binh bổn mạng của ta cần tự mình đụng chạm vào những bảo vật kia thì mới có thể cảm ứng được có ích đối với nó hay không.
- Nếu chỉ là đụng chạm thì cũng không sao.
Kim Tự Đế Quân trịnh trọng nói:
- Nhất định không thể phá hư, bảo vật ở nơi này có một ít thứ cực kỳ trân quý a.
- Xin tiền bối yên tâm, Thần Binh bổn mạng của ta không dám làm như thế.
Kỷ Ninh nói.
Hắc Vân Đế Quân ở bên cạnh cười nói:
- Đi đi, xem xét cho thỏa thích đi a.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Ra khỏi vỏ.
Kỷ Ninh tâm niệm khẽ động, xoát xoát xoát... Sáu thanh Bắc Hồng kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, bên trên mỗi một thanh Bắc Hồng kiếm đồng thời đều xuất hiện một gã tiểu đồng đáng yêu.
- Chủ nhânm chủ nhân.
Cả sáu tiểu đồng đều hô lớn.
- Nghe cho kỹ, bên trong bảo khố này có vô số bảo vật. Các ngươi có thể tiếp xúc cảm ứng, nhìn xem là bảo vật nào đối với sự phát triển của các ngươi có tác dụng.
Kỷ Ninh nói:
- Nhớ kỹ... Không được phá hỏng bất luận bảo vật gì, cũng không thể hấp thu bất luận bảo vật gì. Đợi sau khi dò xét hoàn tất, nếu như vận khí tốt, ta sẽ đưa một ít bảo vật cho các ngươi hấp thu.
- Vâng.
- Ha ha, người cứ yên tâm đi.
- Cứ giao cho chúng ta.
Kiếm linh của sáu thanh Bắc Hồng kiếm đều rất là hưng phấn.
- Đi đi.
Kỷ Ninh lập tức khống chế bọn chúng, bọn chúng phá không bay đi, bay về phía từng kiện từng kiện bảo vật, sau đó bắt đầu tiếp xúc cảm ứng.
Trong toàn bộ bảo khố có một cái bệ đá rất dài, trên bệ đá có bày một dãy vô số bảo vật.
Cũng có những cái giá đặt bảo vật rất dài, những cái giá này khoảng chừng có mười hai tầng. Bên đều có một lướn lớn bảo vật, bảo vật đặt ở trên giá hiển nhiên trân quý kém hơn một chút! Mà còn có những cái bệ đá trơ trọi lẻ loi, ở trên mỗi một bệ đá chỉ có một bảo vật.