- Đáng tiếc chúng ta được đến chiếc vực giới phi thoa là khiếm khuyết, không thì thu hoạch lớn rồi.
Kỷ Ninh bình luận:
- Khiếm khuyết không quá lớn, nếu lúc trước Ba Lâm Chí Tôn nương tay chút đừng phá hủy vực giới phi thoa thì hay rồi. Nhưng nếu không hủy nó sợ là Ba Lâm Chí Tôn sẽ thuận tay lấy đi.
Cửu Trần bất đắc dĩ nói:
- Ừ.
Vực giới phi thoa.
Theo đám khôi lỗi bị Kỷ Ninh, Cửu Trần bắt sống luyện hóa thì đó là chiếc phi thoa Tây Tư tộc luyện chế ra có thể bay trong vực giới, từ vực giới này đến vực giới khác chỉ cần mấy vạn năm. Với tu hành giả cường đại thì mấy vạn năm không là gì, các Chúa Tể rất khó từ vực giới này đến vực giới khác, phải mất thời gian rất lâu.
Vực giới phi thoa thì chỉ mất mấy vạn năm là có thể từ vực giới này đến vực giới khác, nhanh biết mấy.
Nên vực giới phi thoa rất quý giá. Trong hơn ba vạn Tây Tư tộc trong Ma Tượng Thạch Bích chỉ có hai người địa vị cao nhất sở hữu một chiếc vực giới phi thoa, có một chiếc đã bị Ba Lâm Chí Tôn lấy đi. Chiếc kia bị hỏng trong chiến đấu, vì phi thoa có năng lực tự chữa lành, trải qua năm rộng tháng dài đã có vài linh kiện lành lại, còn mấy phần khác bị hư thì không thể sửa.
Hai khúc mức độ nguyên vẹn cao được Kỷ Ninh, Cửu Trần chia ra mỗi người giữ một khúc.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Đáng tiếc bị khiếm khuyết quá nhiều, không được một nửa nguyên vẹn, không thể sử dụng.
Cửu Trần cảm khái:
- Nếu dùng được thì lời to rồi.
Kỷ Ninh nói:
- Thôi đừng quá tham lam.
Khi hai người trò chuyện đã ngăn cách thời không xung quanh, không để thanh âm truyền ra.
Bọn họ luyện hóa những khôi lỗi, chúng nó có từ thời đại Tây Tư tộc, hiểu biết rất nhiều về Tây Tư tộc. Kỷ Ninh, Cửu Trần hỏi đám khôi lỗi xong cũng được mở rộng tầm mắt, biết nhiều bí ẩn của Tây Tư tộc. Như mảnh nhỏ vực giới phi thoa lúc trước, hai người vốn không để bụng nhưng về sau các khôi lỗi phân biệt rõ những báu vật mới biết đó là vực giới phi thoa.
Cửu Trần kinh ngạc hỏi:
- Bắc Minh, chẳng phải nói đi Vĩnh Hằng quốc gia sao? Đường đi hơi lạ.
Kỷ Ninh nói:
- Đi đường vòng chút, chỉ trễ tầm một, hai ngày.
Cửu Trần hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Kỷ Ninh cảm khái:
- Hai chúng ta xông xáo bên ngoài toàn đi những nơi không tầm thường, dù có chút tự tin nhưng không biết khi nào sẽ mất mạng. Lần này được chút khôi lỗi cấp Đế, ta phải để lại một ít cho quê ta, thế thì dù về sau ta hợp đạo thất bại chết thì quê hương còn những khôi lỗi cấp Đế.
Cửu Trần nghe vậy nỗi lòng phức tạp hỏi:
- Bắc Minh, có phải quê của ngươi yếu lắm không?
Kỷ Ninh đáp:
- Ừ, ta xem như mạnh nhất ở quê hiện nay.
Tam giới, dù qua mấy ức năm, nó đã trưởng thành nhiều nhưng vẫn còn sự non nớt, trừ Kỷ Ninh ra không có Sinh Tử Đạo Quân thứ hai, hỏi sao hắn không tốn nhiều công sức lo lắng?
Cửu Trần thổn thức:
- Phải gánh trách nhiệm lớn như vậy, ta chưa từng có cảm giác đó. Tuy ta được sáu khôi lỗi cấp Đế nhưng ta chẳng là gì đối với tộc cổ tu hành giả của mình, vì toàn là khôi lỗi cấp Đế nhỏ yếu.
Kỷ Ninh trêu đùa:
- Tộc cổ tu hành giả là một trong sáu thế lực lớn của Vô Tận Cương Vực, nếu trách nhiệm tộc cổ tu hành giả do ngươi gánh thì trước hết phải thành Chúa Tể đã. Nếu có khi nào tam giới của ta cũng thành thế lực đỉnh cao nhất Vô Tận Cương Vực là ta đã thấy tự hào rồi.
Vèo!
Vượt qua một đoạn thời gian, Kỷ Ninh và Cửu Trần bước ra từ khe hở, giữa hư không phía trước có Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen đứng chờ.
Cửu Trần ngạc nhiên nhìn Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen ở phía xa:
- Đây là...?
Kỷ Ninh nói:
- Là nguyên thần thứ hai của ta.
Đạo Minh, Mang Nhai quốc đều không biết Kỷ Ninh có nguyên thần thứ hai, hắn chưa từng công khai. Nhưng với Cửu Trần là huynh đệ sống chết có nhau, không cần che giấu.
- Nguyên thần thứ hai?
Cửu Trần kinh ngạc rung động:
- Ngươi có nguyên thần thứ hai? Nhưng ta chưa từng nghe nói!
Song song đó Cửu Trần khá là cảm động, nguyên thần thứ hai là bí mật lớn, thông thường không ai công khai ra.
Cửu Trần trêu chọc:
- Ngươi giấu sâu thật, hâm mộ quá đi, tộc cổ tu hành giả chúng ta chưa từng có nguyên thần thứ hai.
Kỷ Ninh cảm khái:
- Ước chừng tu hành từ phàm tục về sau mới có nguyên thần thứ hai. Tộc cổ tu hành giả các người bẩm sinh đã là Thế Giới cảnh thì sao có được? Phàm tục chúng ta tu luyện là vô số phàm tục suốt đời chỉ theo đuổi Thế Giới cảnh, các người vừa sinh ra liền là Thế Giới cảnh, thần thể sánh ngang Đạo Quân vậy mà đi hâm mộ phàm tục như ta?
Kỷ Ninh vừa nói vừa bay hướng Kỷ Ninh đạo bào màu đen.
Một bình hồ lô màu xanh biếc bay ra, Kỷ Ninh đạo bào màu đen nhận lấy rồi xoay người, vung tay lên xé rách đường hầm thời không rời đi.
Trong hồ lô xanh biếc có sáu khôi lỗi cấp Đế, một số báu vật của Tây Tư tộc. Khôi lỗi cấp Đế còn có chỗ hữu dụng với Kỷ Ninh nên hắn để một nửa cho tam giới, giữ lại một nửa bên mình.
Từ Mang Nhai quốc trung chuyển, hao phí hơn ba mươi năm rốt cuộc Kỷ Ninh, Cửu Trần đến chỗ trú của tộc Vĩnh Hằng.
- Vĩnh Hằng quốc gia.
Kỷ Ninh, Cửu Trần đứng trên một ngôi sao hỗn độn nhìn ra xa.
Tận cùng hư không phương xa có biển máu mênh mông cuồn cuộn, trên biển máu có tòa thành thị to lớn xinh đẹp tỏa ánh sáng vàng. Tòa thành rộng vạn ức dặm, uy năng hùng hồn khuếch tán bốn phương tám hướng. Thực lực như Kỷ Ninh, Cửu Trần cũng thấy nghẹt thở, áp lực.
Đây chính là Vĩnh Hằng quốc gia!
Tộc Vĩnh Hằng có thể luôn tồn tại đến bây giờ toàn dựa vào Vĩnh Hằng quốc gia, làm Chúa Tể không dám xâm nhập, cũng là quê hương của tộc Vĩnh Hằng.
Cửu Trần cười nham nhở:
- Hay nghe nói Vĩnh Hằng quốc gia rất bí ẩn nhưng chưa đến bao giờ, lần này có cơ hội rồi.
Kỷ Ninh hỏi:
- Lệnh bài Chí Tôn có cảm ứng không?
Cửu Trần cười nói:
- Từ nửa năm trước đã có rồi.
- Vậy mà ngươi không nói cho ta, làm ta luôn mang theo ngươi xuyên qua thời không.
Cửu Trần hưởng thụ nhìn:
- Chỉ vì muốn chính mắt xem hình dạng Vĩnh Hằng quốc gia, thật rung động.
Kỷ Ninh cũng ngắm nhìn:
- Còn ta thì bận rộn thêm nửa năm.
Vĩnh Hằng quốc gia đúng là đẹp hớp hồn.
Hai người cẩn thận quan sát một hồi lâu mới quyết định đi vào.
Vèo!
Cửu Trần phất tay thu Kỷ Ninh vào động thiên của mình, cầm lệnh bài Chí Tôn, kích phát uy năng chứa trong lệnh bài.