Sau khi thành Đế Quân vẫn có thể tu luyện nhưng càng chậm và khó khăn hơn.
Bất cứ ai có thể sống lâu, địa vị cao đều có năng lực giữ mạng.
Thánh Thành Chi Chủ và Chúa Tể cách biệt thực lực rõ rệt, đánh nhau ngay mặt thì chết chắc. Nhưng bọn họ có thủ đoạn thân bất tử, có người thì cố gắng lợi hại một mặt nào đó, ví dụ giỏi về đạo thôi diễn, chạy trốn trước khi nguy hiểm giáng xuống. Ví dụ giỏi về độn thuật thì nhờ vào độn thuật đặc biệt chạy thoát, khiến Chúa Tể không thể nào truy sát.
Mặc dù Kỷ Ninh đã đến đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ nhưng một vì hắn chỉ tu hành Chung Cực kiếm đạo, không có thủ đoạn thân bất tử. Thứ hai năm tháng tu hành của Kỷ Ninh quá ngắn, tích góp báu vật ít ỏi không cách nào so sánh với nhóm Phi Tuyết Thành Chủ. Đám già Phi Tuyết Thành Chủ tích lũy báu vật có một vài món thậm chí ảnh hưởng Chúa Tể.
Phi Tuyết Thành Chủ đứng ở phía xa dù lòng bất mãn nhưng cố kiềm nén lửa giận:
- Mang Nhai Chúa Tể, ta muốn giết một Đạo Quân mà ngươi cũng muốn chõ mũi vào? Ngươi và ta đều sống trong năm tháng vô tận ở Vô Tận Cương Vực, các thế hệ Đạo Quân chỉ là khách qua đường. Bắc Minh Đạo Quân chọc giận ta, ta có giết hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ. Ngươi đường đường là Chúa Tể mà nhúng tay vào việc này có phải là rất quá đáng không?
Giọng Mang Nhai Chúa Tể hùng hồn:
- Phi Tuyết Thành Chủ, đây đúng là chuyện nhỏ, nhưng ta đã mở miệng thì cái gì cũng có thể bàn lại, vậy mà ngươi vẫn ra sát chiêu giết Bắc Minh!
Phi Tuyết Thành Chủ cãi lại:
- Tiểu tặc này hơi may mắn cướp đi vật ta cần. Mang Nhai Chúa Tể, ta không cần báu vật khác, chỉ muốn pháp bảo động thiên của tiểu tặc này. Ngươi đưa pháp bảo động thiên của hắn cho ta, muốn điều kiện gì cứ nói.
Mang Nhai Chúa Tể lạnh lùng nói:
- Hừ! Giết Bắc Minh còn muốn báu vật của hắn? Biến, chưa cút xéo thì đừng trách ta vô tình.
Phi Tuyết Thành Chủ sắc mặt khó xem nói:
- Ngươi...!
Giọng Mang Nhai Chúa Tể càng trầm:
- Biến!
Phi Tuyết Thành Chủ rít qua kẽ răng:
- Được rồi, dù gì là Chúa Tể, ta nhường ngươi một lần.
Không gian dao động, Phi Tuyết Thành Chủ biến mất.
Vào phút then chốt Phi Tuyết Thành Chủ vẫn giết Kỷ Ninh tuy có phần vì linh kiện phi chu vực giới, nhưng quan trọng nhất là muốn nhổ cỏ tận gốc. Phi Tuyết Thành Chủ biết hễ Kỷ Ninh còn sống thì không lâu sau hắn sẽ hiểu ra thức thứ mười hai của Tâm kiếm thuật, khi đó cách biệt thực lực với gã còn nhỏ. Lần này kết thù, tương lai Kỷ Ninh không hợp đạo được, đã định trước thân chết đạo tiêu, hắn mà nổi điên lên, Phi Tuyết Thành Chủ nắm chắc sống được nhưng căn cơ thế lực gã gầy dựng bao năm tháng sẽ bị Kỷ Ninh điên cuồng phá hủy.
Nếu Kỷ Ninh hợp đạo thành công thì càng tàn đời. Vì vậy Phi Tuyết Thành Chủ phải giết Kỷ Ninh, còn muốn thuận tay cướp bảo bối, đáng tiếc bị Chúa Tể cản lại.
Mang Nhai Chúa Tể nhìn theo Phi Tuyết Thành Chủ đi khuất, không truy sát, muốn giết gã không dễ.
Thân hình khổng lồ hùng vĩ của Mang Nhai Chúa Tể biến ra hình người là một lão nhân áo trắng, râu bạc, trên đầu có sáu cái sừng cong. Mang Nhai Chúa Tể vung tay lên hút hết Bắc Hồng kiếm, pháp bảo động thiên, giáp y, các báu vật Kỷ Ninh để lại.
Mang Nhai Chúa Tể thì thào:
- Những pháp bảo của hắn vẫn là vật có chủ, Bắc Minh Đạo Quân chưa chết, không lẽ có nguyên thần thứ hai?
Mang Nhai Chúa Tể mỉm cười, không thể cứu Kỷ Ninh làm lão thấy hơi áy náy, giờ thì nhẹ lòng rồi.
- Có chút thủ đoạn. Hắn không chết, pháp thân của hắn ở trong Thiên Thương cung, ta đi Thiên Thương cung một chuyến vậy.
Mang Nhai Chúa Tể cất bước, xé rách thời không đi hướng Thiên Thương cung.
Thiên Thương cung.
Trong một động thiên bí ẩn, tại một hiệp cốc xinh đẹp, hoa thơm ngát chim hót véo von, Kỷ Ninh áo vàng khoanh chân ngồi trên cỏ. Một miếng ngọc màu đen trắng đặt trên bãi cỏ mềm trước mặt Kỷ Ninh, đây là một khối ngọc phù, lúc trước Phù Bác Đế Quân vì gieo nhân tình với Đan Tôn Giả nên tặng bản mệnh đạo phù cho Kỷ Ninh. Nhưng thứ này không phải loại quý giá nhất, chỉ có thể sống lại Sinh Tử Đạo Quân. Một đống hỗn độn tinh thạch đặt bên cạnh ngọc phù trắng đen, vô số hỗn độn tinh thạch xếp thành ngọn núi nhỏ.
Khoảnh khắc phương xa Phi Tuyết Thành Chủ giết Kỷ Ninh.
Ong ong ong ong ong!
Nguyên ngọc phù màu trắng đen sáng rực, chút hồn phách chân linh trong ngọc phù nhờ uy năng của ngọc chậm rãi phục hồi. Như trẻ sơ sinh ở trong bụng mẫu thân, như sinh mệnh trong vỏ trứng, chút hồn phách chân linh của Kỷ Ninh chậm rãi dựng dục trong ngọc phù trắng đen, dần phục hồi. Mức độ phục hồi càng lúc càng nhiều, ý thức của hắn tỉnh táo hơn.
- Giây trước ta mới bị giết, cảm giác, ý thức chìm trong hắc ám vô tận. Giờ sống lại như vào quang minh vô tận.
Trải qua một sống một chết cho Kỷ Ninh cảm nhận vô cùng rung động, hắn có nhận biết mới về đạo.
- Dẫn!
Ý thức của Kỷ Ninh chủ động hút lực lượng bên ngoài, pháp thân đã chuẩn bị nhiều hỗn độn tinh thạch ngay bên cạnh liền bị dẫn động, bị hấp thu liên tục.
Ào ào ào!
Cùng với chủ động hấp thu lực lượng bên ngoài, Kỷ Ninh nhanh chóng phục hồi. Ngọc phù trắng đen lặng lẽ vỡ nát. Giữa không trung hiệp cốc ngưng tụ thân hình thiếu niên áo trắng, người tỏa ra ánh sáng có chút mờ ảo rồi dần ngưng thực. Khi đống hỗn độn tinh thạch được chuẩn bị sẵn bị hấp thu hơn một nửa thì hơi thở của thiếu niên áo trắng hoàn toàn thu giấu.
Kỷ Ninh áo trắng từ không trung đáp xuống.
Kỷ Ninh áo trắng và áo vàng nhìn nhau, không vui chút nào, chỉ toàn lo âu.
Kỷ Ninh lo lắng nói:
- Ta nhờ cậy đạo phù, bản tôn lần thứ hai sống lại nhưng Cửu Trần huynh đệ thì... Phi Tuyết Thành Chủ thấy Chúa Tể xuất hiện vào phút cuối không tiếc mọi giá muốn giết ta, e rằng sẽ cướp những báu vật ta để lại. Cửu Trần trốn trong pháp bảo động thiên của ta, hy vọng không rơi vào tay Phi Tuyết Thành Chủ.
Vèo!
Kỷ Ninh áo trắng động ý niệm đi ra động thiên này.
Ngoài động thiên là động phủ của Kỷ Ninh Bắc Minh trong Thiên Thương cung.
Nữ nhân mặc áo đỏ rực ngồi trên tảng đá to phía xa mỉm cười chào:
- Chủ nhân.
Kỷ Ninh cũng cười:
- Vưu Cơ.
Tô Vưu Cơ kinh ngạc hỏi:
- Chủ nhân, sao bản tôn trở lại vậy?
Mấy năm nay Tô Vưu Cơ hầu như ở trong Thiên Thương cung, chỉ gặp pháp thân là Kỷ Ninh áo vàng.