Một câu làm lòng Thanh Ma Chúa Tể rung động, kinh kêu:
- Ngươi... là ngươi? Là ngươi khống chế cấm chế này? Ta còn tưởng là vị đại năng Chúa Tể nào ở sau lưng kích phát cấm chế nhốt ta, không ngờ là Đạo Quân nho nhỏ nhà ngươi.
Thanh Ma Chúa Tể vừa trúng chiêu liền suy đoán chắc chắn có người chủ động khống chế cấm chế, nếu không ai điều khiển thì tại sao bao nhiêu năm chẳng ai bị gì, vực giới phi chu, pháp bảo dây thường đi qua mà không sao chỉ có Thanh Ma Chúa Tể dính đòn? Chắc chắn cấm chế đó có thể giấu đi hoặc bùng nổ, có bàn tay ở sau lưng khống chế.
Thanh Ma Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh, mắt lóe tia sáng lạnh nhưng cố giữ bình tĩnh hỏi:
- Hừ hừ, ta muốn ra ngoài phải trả cái giá gì?
Kỷ Ninh nói:
- Rất đơn giản, làm người đi theo của ta, không quá lâu, mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ là được. Đối với Chúa Tể nhà ngươi thì phiêu bạt ở bên ngoài mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ không là gì.
Mắt Thanh Ma Chúa Tể bốc cháy ngọn lửa gầm lên:
- Ta là Chúa Tể mà làm người đi theo cho Đạo Quân nhà ngươi? Ngươi quá coi trọng mình!
Kỷ Ninh nhìn Thanh Ma Chúa Tể chằm chằm:
- Ta đúng là Đạo Quân nho nhỏ, nhưng sự sống chết của Chúa Tể nhà ngươi đang nằm trong tay Đạo Quân này.
Thanh Ma Chúa Tể liếc nhìn lồng hư không nhốt mình:
- Khống chế sống chết của ta? Nếu ta không nhìn lầm thì đây chỉ là lồng hư không, nó tối đa nhốt được ta chứ không thể giết ta. Chỉ cần ta không ngừng công kích thì lồng hư không sẽ bị tiêu hao năng lượng, ta không tin chỉ là một cấm chế có thể giữ lồng hư không mạnh mãi như vậy.
Kỷ Ninh gật gù:
- Không uổng là Chúa Tể, ngươi nói đúng, nếu ngươi chống cự thì lồng hư không không giữ được quá lâu. Nhưng ngươi nghĩ Tây Tư tộc không tính đến chuyện này sao?
Thanh Ma Chúa Tể nhìn hắn:
- Hả?
Kỷ Ninh nói:
- Một ý niệm của ta là lồng hư không sẽ mở đường hư không nối với khu Lao Ngục, trực tiếp nhốt ngươi vào Lao Ngục. Ngươi nên biết Lao Ngục trong Dao Hỏa cảnh đáng sợ đến mức nào.
Thanh Ma Chúa Tể có kiến thức rộng, biết Tây Tư tộc làm ra lồng hư không chẳng thể nào vĩnh viễn nhốt kẻ địch, rất có thể qua đường hầm hư không đưa vào Lao Ngục.
Thanh Ma Chúa Tể cười khẩy nói:
- Lao Ngục? Những Lao Ngục này có một số đã hoang phế, nguyên đại trận Lao Ngục bị hư hỏng, uy lực giảm mạnh. Với thực lực của ta, cho ta đủ thời gian thì có hy vọng trốn thoát ra. Dù thời gian ngắn không trốn thoát được ta có thể cầu cứu với đại năng khác, nên ngươi không thể uy hiếp đến ta được.
Kỷ Ninh nói:
- Ngươi sai rồi, Lao Ngục trong khu Lao Ngục có khác biệt. Bảy Lao Ngục trung tâm nhất, khổng lồ nhất, có ba cái đã sụp đổ nhưng còn bốn cái nguyên vẹn, ta sẽ nhốt ngươi vào một Lao Ngục trung tâm. Đừng nói là ngươi, dù là Dị Vũ Trụ Chi Chủ bị nhốt trong đó cũng không thể nào thoát khốn.
Thanh Ma Chúa Tể biến sắc mặt, lão có được tình báo về Dao Hỏa cảnh, biết có bảy Lao Ngục trung tâm nhất. Thanh Ma Chúa Tể biết khu Lao Ngục đã tổn hại, uy lực giảm xuống, chưa chắc nhốt được Dị Vũ Trụ Chi Chủ. Kỷ Ninh nói có thể vĩnh viễn nhốt Dị Vũ Trụ Chi Chủ có lẽ chỉ đang thổi phồng, nhưng vẫn như sức nhốt được Chúa Tể như Thanh Ma Chúa Tể.
Kỷ Ninh nói:
- Suy nghĩ kỹ chưa? Làm người đi theo của ta không có gì mất mặt. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tuyên dương việc này, sẽ nói với bên ngoài là Thanh Ma Chúa Tể và Bắc Minh có quan hệ rất tốt, là bằng hữu tốt nên mới giúp ta.
Thanh Ma Chúa Tể lạnh lùng nói:
- Ai tin? Ai sẽ tin? Ai không biết ta dến Dao Hỏa cảnh vì tranh cướp vực giới phi chu của ngươi, ai không rõ tính cách của Thanh Ma ta? Không tranh vực giới phi chu ngược lại trở thành bằng hữu tốt với ngươi, còn bất chấp tất cả bảo vệ ngươi. Các Chúa Tể, Đế Quân ngốc sao? Ai đều đoán ra ta bị ngươi ép thành người theo đuổi.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
- Vậy ngươi muốn sao?
Thanh Ma Chúa Tể lắc đầu, không có đường cứu vãn:
- Làm người đi theo của Đạo Quân nho nhỏ là sỉ nhục lớn nhất của ta, tuyệt đối không đồng ý.
Kỷ Ninh nhức đầu. Thanh Ma Chúa Tể vui buồn thất thường này quá trọng mặt mũi, thậm chí bất chấp mạng sống.
Kỷ Ninh nói:
- Vậy đi, một vạn hỗn độn kỷ.
Thanh Ma Chúa Tể lắc đầu:
- Hừ!
Mắt Kỷ Ninh lạnh lùng nói:
- Một ngàn hỗn độn kỷ, đây là điều kiện cuối cùng ta cho ngươi. Chỉ đi theo ta một ngàn hỗn độn kỷ, đối với Chúa Tể như ngươi là thời gian ngắn ngủi biết bao. Lần này ngươi muốn giết ta cướp của, ta đã rất nương tay rồi, nếu một ngàn hỗn độn kỷ mà ngươi vẫn không chịu thì... hừ hừ.
Thật ra một ngàn hỗn độn kỷ mới là điểm giới hạn cuối cùng của Kỷ Ninh.
Vì nguyên thần thứ hai luôn nhờ vào bệ đá Chí Tôn trong Thanh Hoa động phủ tu luyện, thời gian tăng tốc gấp trăm lần, bản tôn qua một ngàn hỗn độn kỷ thì nguyên thần thứ hai qua mười vạn hỗn độn kỷ, khi đó ước chừng phải hợp đạo. Mặc kệ hợp đạo thành công hay thất bại chết đi thì Thanh Ma Chúa Tể không còn ích gì.
Kỷ Ninh nhìn Thanh Ma Chúa Tể:
- Cho ta câu trả lời.
Thanh Ma Chúa Tể cảm giác sát khí từ Đạo Quân trước mắt, lão cười nói:
- Ha ha, không ngờ Thanh Ma ta sẽ bị một Đạo Quân dồn ép đến mức này. Thanh Ma ta tung hoành lang bạt sống qua năm tháng vô tận, muốn giết cứ giết, muốn cướp thì cướp, giờ cúi đầu làm người đi theo của Đạo Quân nho nhỏ? Ta thà chết!
Thanh Ma Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh chằm chằm:
- Huống chi ngươi căn bản không giết ta được, bắt nhốt đi, bắt ta vào Lao Ngục trung tâm nhất đi. Khi đó ta sẽ không tiếc mọi giá mời Đạt Phong Lĩnh Chủ tự mình ra tay, sử dụng Thanh Dương tinh công phá Lao Ngục cứu ta ra.
Kỷ Ninh biến sắc mặt.
Mời Đạt Phong Lĩnh Chủ?
Thanh Dương tinh là binh khí chiến tranh đáng sợ nhất của Tây Tư tộc ngày xưa, có thể mở đường hầm thời không trong thời gian ngắn, có thể dễ dàng đến nơi xa xôi thăm thẳm. Thanh Dương tinh còn có một mặt tàn bạo khác của nó là dùng để công kích, khi tích súc uy năng thông qua Thanh Dương tinh bộc phát ra có uy lực lớn đến nỗi Dị Vũ Trụ Chi Chủ cũng phải chết.
Đạt Phong Lĩnh Chủ và Dị Vũ Trụ Chi Chủ, giờ còn nắm giữ Thanh Dương tinh, có địa vị hơi siêu nhiên trong vũ trụ hỗn độn.
Lao Ngục Dao Hỏa cảnh đã bị hủy căn cơ, uy lực giảm đi. Thanh Dương tinh thì còn nguyên vẹn, nếu Đạt Phong Lĩnh Chủ thật sự đến chắc có thể phá mở Lao Ngục trung tâm cứu Thanh Ma Chúa Tể ra.