Mãng Hoang Kỷ

Chương 1640



- Sí Dương Vực.

Kỷ Ninh như có điều suy nghĩ.

- Kỳ thật lần này ta đến Sí Dương Vực, liền ẩn ẩn phát hiện một ít chỗ đặc thù bất phàm của Sí Dương Vực, hiện tại Nữ Oa ngươi lại từ Tam Giới, trải qua không gian mất phương hướng, đi vào Sí Dương Vực... Sí Dương Vực này che giấu bí mật chỉ sợ càng lớn.

- Bí mật?

Nữ Oa hiếu kỳ.

- Nếu như ta xác minh được, sẽ nói cho ngươi biết.

Kỷ Ninh cười nói.

- Dù sao ta Hợp Đạo thất bại, tương lai sẽ chết, không có gì phải giấu diếm ngươi.

Nữ Oa, là Kỷ Ninh nhận định thay thế mình thủ hộ Tam Giới.

- Bắc Minh Đạo Quân, có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai không?

Nữ Oa nhịn không được nói.

- Vì sao biết rõ chuyện của ta?

- Ha ha.

Kỷ Ninh nở nụ cười.

- Sư phụ của ta, chính là Phương Thốn sơn Tà Nguyệt Tam Tinh Động Bồ Đề lão tổ.

- Bồ Đề?

Nữ Oa khẽ giật mình.

- Ngươi, ngươi là đệ tử của Bồ Đề?

- Đúng.

Kỷ Ninh gật đầu.

- Thật, thật sự là không thể tưởng được, ngươi...

Nữ Oa biểu lộ phức tạp, nàng đương nhiên nhớ rõ đoạn tuế nguyệt kia, các hảo hữu sinh tử kia cả đám tranh đấu, đồng thời bởi vì không có bất kỳ người chỉ điểm, bọn hắn ở trên tu hành cũng là cả đám mù quáng tìm tòi, Bàn Cổ Khai Thiên Địa liền chết đi, Nữ Oa là lĩnh tụ lúc trước, dẫn dắt tất cả mọi người.

- Bồ Đề, Tam Thanh, Như Lai, Toại Nhân thị... Bọn hắn còn hoàn hảo chứ?

Nữ Oa nhịn không được nói.

Kỷ Ninh khẽ giật mình, lắc đầu:

- Sư phụ ta Bồ Đề còn sống, bất quá Tam Thanh đạo nhân, Phật Tổ Như Lai, Toại Nhân thị, Thần Nông thị, Phục Hy thị... Còn có rất nhiều rất nhiều Tam Giới Tiên Ma, thậm chí Vô Gian Môn Hoàn Mộc Chủ Nhân, Ma Thủ Đạo Tổ… đều đã chết.

- Cái gì?

Nữ Oa chấn động.

Nàng chính là Hỗn Độn thai nghén mà sinh, đối với nàng mà nói, những Viễn Cổ Thần Ma kia phảng phất như thân nhân, từng cùng nàng cộng đồng chinh chiến.

Cứ như vậy đều chết hết?

- Sau lưng vấn đề này, có hai Hắc Thủ, một cái là Tâm Ma lão tổ.

Kỷ Ninh nói.

- Cái khác là Nguyên Lão Nhân.

Kỷ Ninh lập tức nói đến chuyện lúc trước.

Nữ Oa vì Tam Giới đệ nhất Kiếm Tiên Phù Cư Đạo Tổ dĩ nhiên là Bắc Hưu Thế Giới Thần mà giật mình.

Cũng vì trận doanh Vô Gian Môn mà phẫn nộ! Nàng hối hận lúc trước không có giết chết Tâm Ma lão tổ.

Cũng vì Hậu Nghệ chết mà đau lòng.

Càng thêm đối mặt Nguyên Lão Nhân, cả đám Tam Giới đại năng tự bạo mà chết, cảm thấy vô cùng thương tâm, trong mắt Nữ Oa ẩn ẩn có nước mắt.

- Ai.

Nữ Oa nhẹ giọng thở dài.

- Trận chiến ấy, thật sự rất thảm thiết.

Kỷ Ninh nói khẽ.

- Ta lúc đầu tu hành tuế nguyệt cuối cùng quá ngắn, kỳ thật trong nội tâm của ta cũng nghĩ nếu như một ngày kia có hi vọng, sẽ để bọn họ sống lại. Thế nhưng mà lúc trước bọn hắn tự bạo đều là hồn phi phách tán, Chân Linh mất đi, muốn phục sinh, thật quá khó khăn.

Kỷ Ninh không có nói tỉ mỉ, ngay cả Thiên Tiên Dư Vi cũng rất khó phục sinh, chớ nói chi là đám người Tam Thanh rồi, bọn hắn mỗi người đều có Thần Tinh tinh hoa của Khải Chí Tôn, mỗi người đều là cực kỳ bất phàm, muốn phục sinh, khó như thế nào?

- Ta Hợp Đạo cuối cùng đã thất bại, chỉ kém một đường.

Kỷ Ninh lắc đầu.

- Từ khi Hợp Đạo thất bại, ta vẫn nghĩ biện pháp tìm tin tức của ngươi, ta có thể cảm ứng được ngươi còn sống, nếu như ta chết rồi, duy nhất không yên lòng là Tam Giới. Ta muốn vì Tam Giới tìm một Thủ Hộ Giả, mời người khác ta không quá yên tâm, nếu như là Nữ Oa ngươi, ta liền không ưu phiền rồi.

Nói xong Kỷ Ninh vung tay lên, trước mặt xuất hiện từng kiện từng kiện bảo vật, trọng yếu nhất là một cuốn ngọc giản.

Cuốn ngọc giản kia lơ lửng ở đằng trước, lại sinh ra uy áp đáng sợ, uy áp mạnh, để cho Nữ Oa cũng cảm thấy hít thở không thông.

Ở trước người Kỷ Ninh tổng cộng lơ lửng bốn kiện bảo vật, theo thứ tự là vương tọa màu bạc, trường bào hoa mỹ màu bạc, Tinh Thạch huyết sắc lăng hình, đúng là ba kiện binh khí Tây Tư tộc mà Cô Độc bệ hạ thường dùng cùng với một cuốn ngọc giản.

- Ba kiện binh khí Tây Tư tộc này, là ta chém giết Băng Phong quân đoàn Cô Độc bệ hạ đạt được.

Kỷ Ninh cười nói.

- Cái áo bào màu bạc này là bảo vật hộ thể, huyết sắc Tinh Thạch thì có thể lập tức phát ra uy năng rất mạnh, tốc độ cực nhanh, Dị Vũ Trụ Chi Chủ không cẩn thận cũng chết! Cũng hoàn toàn chính xác có Dị Vũ Trụ Chi Chủ bởi vậy chết ở trong tay Cô Độc bệ hạ, mà vương tọa màu bạc này thì là một kiện quan trọng nhất, có hiệu quả Xuyên Toa Hư Không, phân hoá huyễn thân, công kích. Nó toàn lực chi công kích đủ để phá hủy một Dị Vũ Trụ.

Nữ Oa nghe cả kinh.

Ba kiện bảo vật thật là lợi hại, kiện kiện bất phàm.

Ba kiện phối hợp lại, đủ để cho Dị Vũ Trụ Chi Chủ bình thường sợ hãi, cái này kỳ thật cũng là chỗ dựa lớn nhất của Cô Độc bệ hạ.

- Từ hôm nay trở đi, ba kiện binh khí Tây Tư tộc này liền về ngươi.

Kỷ Ninh nhìn Nữ Oa.

- Không thể.

Nữ Oa bản năng cự tuyệt.

Lần này bọn hắn đi bảo tàng Tây Tư tộc mạo hiểm, tuy cũng đã nhận được chút ít bảo bối, nàng cũng được chia một kiện. Nhưng ba kiện bảo vật của Cô Độc bệ hạ này, có thể tung hoành Hỗn Độn Vũ Trụ, bất luận một kiện nào cũng vượt xa bảo vật của nàng.

- Đừng cự tuyệt. Ta hợp đạo thất bại, lực lượng đơn giản vận dụng không được.

Kỷ Ninh nói.

- Hơn nữa ta tùy ý một kiếm, uy lực so với bọn chúng lớn hơn rất nhiều. Về phần các đại năng ở Tam Giới lại dùng không được, Tam Giới chúng ta, chỉ có Nữ Oa ngươi có thể sử dụng! Ngươi có được bọn chúng, cũng có đầy đủ thực lực thủ hộ Tam Giới. Nhận lấy đi.

Nữ Oa cũng không phải thế hệ sĩ diện cãi láo, cũng hiểu rõ tâm tư của Kỷ Ninh:

- Tốt, ta nhận lấy, Tam Giới cũng là gia hương của ta, ta tự nhiên sẽ thủ hộ.

Kỷ Ninh nở nụ cười.

- Cuốn Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo này, ta ghi chép xuống, còn chưa từng để cho bất kỳ người nào khác xem qua.

Kỷ Ninh cười nói.

- Ngươi xem một chút, coi có chút xúc động đối với ngươi hay không.

- Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo?

Nữ Oa nhìn cuốn ngọc giản trôi nổi trước mắt, ngọc giản phát ra uy áp, làm cho nàng cũng kinh hãi.

Nàng minh bạch, so với ba kiện bảo vật khác, cuốn ngọc giản này mới là trân quý nhất!

- Cám ơn.

Nữ Oa không có cự tuyệt, cũng không cách nào cự tuyệt, nàng duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng đụng chạm ngọc giản, thần niệm lập tức thẩm thấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.